Tuyết đông rơi xuống, ban đêm, lão thái quân tạ thế trong giấc ngủ.Ván gõ trên cửa thứ hai gõ bốn tiếng, tam lão gia lồm cồm bò dậy khỏi giường tân di nương, chạy đến phòng lão thái quân.Vừa đứng vững, đã hỏi Bích Hà lấy chìa khóa.Hắn không muốn người hầu tay, tự mình mở rương hòm của lão thái quân, trong lòng mong mỏi kiếm mấy chục vạn lượng bạc.Nhìn kỹ thì thấy, mười rương đã trống chín, chỉ còn lại những xấp giấy cầm đồ, đều đã thành đồ chết.Tam lão gia phun ra một ngụm m.á.u tươi trước mặt mọi người, rồi lấy cớ bệnh tật, buông tay mặc kệ.May là quan tài đã chuẩn bị từ nhiều năm trước, tiểu công tử chạy vạy khắp nơi, gom góp một khoản tiền, lo liệu hậu sự chu đáo cho lão thái quân, đích thân đưa linh cữu về quê.Cha ta trở về nhà, giậm chân than thở: “Còn định đợi thêm một thời gian nữa, khi phủ họ Kiều bị tịch thu gia sản thì nhân tiện vơ vét chút đồ, giờ xem ra, bao nhiêu ngày nhẫn nhịn đều công cốc.”Hắn tức tối, viết một lá đơn tố cáo ngay trong đêm, kể tội ác tày trời của Kiều tam lão gia.Lần này, ta không ngăn cản hắn, ác giả ác báo, đây là do trời định.Ngày tịch thu gia sản nhanh chóng đến, Kiều tam lão gia cùng đám di nương đều bị tống giam.Tiểu công tử còn đang trên đường đưa linh cữu về quê, hoàng đế nghe hắn chưa đến hai mươi tuổi mà đã có hiếu tâm như , đặc biệt khai ân, miễn tội cho hắn, trả lại gia sản ở quê, chỉ cấm hắn quan suốt đời.Quan phủ bán đấu giá người của phủ họ Kiều, ta bỏ ra số tiền lớn mua lại Thanh Liên cùng những người khác, an trí ở một trang trại ngoại ô.Suốt ruột không thấy bóng dáng Uyển Vân Uyển Ngọc.Nửa năm trước, Uyển Vân cuối cùng cũng kiếm cớ, gả Uyển Ngọc cho gã đàn ông việc ở nhà bếp lớn.Gã đó là một lão góa vợ, người vợ trước chính là mụ Tần thường dùng sống d.a.o đánh ta kiếp trước - mụ ta c.h.ế.t vì bệnh đau ruột, kêu rên cả đêm mới tắt thở.Không lâu sau, Uyển Vân thất sủng, tân di nương là người khác đưa từ Dương Châu đến, mới mười sáu tuổi.Cô ta không dành dụm bao nhiêu tiền riêng, sau khi thất sủng, cơm canh người hầu mang đến lúc có lúc không, có khi toàn đồ thiu.Cô ta khóc lóc kể lể chị em với Uyển Ngọc, Uyển Ngọc bị ta phiền, nên thỉnh thoảng lại lén lấy chút đồ ăn thừa từ nhà bếp cho ta.Sau khi phủ họ Kiều bị tịch thu gia sản, gã đầu bếp này cũng biến mất không thấy tăm hơi.Thanh Liên suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu , ở góc tường phía tây có một cánh cửa nhỏ chở than, hôm đó gã đầu bếp có thể đã dẫn Uyển Vân trốn đi cùng.Quan phủ dán cáo thị truy nã, bắt gã đầu bếp đang định chuồn khỏi thành, tra khảo hắn về tung tích hai người phụ nữ.Hắn khai đã bán Uyển Vân vào lầu xanh hạng bét, ban đầu định bán ta thiếp cho một vị quan huyện, Uyển Vân vừa nghe đã rất vừa lòng, , mấy hôm nữa sẽ mua các ngươi về nô bộc.Uyển Ngọc lập tức sa sầm mặt mày, đêm đó thổi gió bên tai chồng, đều là nô bộc, cùng nhau chạy trốn, ai hơn ai chứ, bây giờ ngươi thiếp của quan huyện, chẳng có ý định nâng đỡ em em rể gì cả, dựa vào cái gì?Chỉ vì câu “dựa vào cái gì” này, hai vợ chồng ngay trong đêm đã thay đổi chủ ý.Uyển Vân vui vẻ lên kiệu, cứ thế vào hang cọp.Qua cầu rút ván, đúng là bản tính của Uyển Vân.Người của quan phủ tìm đến đó, Uyển Vân trần truồng nằm trong đống phân, ngây ngô, đã không còn dùng nữa.Tên nha sai chửi một câu xui xẻo, tiện đường đến nhà gã đầu bếp đào hài cốt của Uyển Ngọc - gã đầu bếp muốn bỏ trốn một mình, Uyển Ngọc không chịu, trong lúc giằng co gã đầu bếp đã thuận tay vung dao.Gã đầu bếp bán di nương của nhà tử tế đi , lại còn g.i.ế.c người, bị kết án tử hình, chờ thi hành án.Tú bà có biệt danh Dạ Xoa Nhị Nương vì chứa chấp phụ nữ không rõ lai lịch, cũng bị quan phủ bắt giam, đánh một trăm trượng, c.h.ế.t ngay tại chỗ.Uyển Vân cũng nhanh chóng bệnh chết.Dù sao cũng là con của mẹ, ta bỏ tiền lo liệu hậu sự, đưa hài cốt hai người về phủ họ Trần, đặt trong căn phòng cạnh thư phòng của cha.Hắn kinh hãi : “Thứ này thật xui xẻo, sao có thể để trong nhà .”Ta lạnh lùng : “Đây là hài cốt của Uyển Vân Uyển Ngọc, cha quên rồi, con chưa quên, con đã đưa các em ấy về. Không có hai đứa con này, sao có Trần tuần phủ như ngày hôm nay? Cha cũng không muốn hài cốt bị vứt ngoài đường cho người ta thấy lai lịch chứ?”Ta biết rõ, dù ranh giới giữa quý tộc và tiện dân lớn hơn trời, kiếp trước cha đối xử với ta, cũng quá tàn nhẫn.Rõ ràng có thể đưa ta về quê, người đời cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức để ý đến con của một tuần phủ, mà hắn nhất định phải bán ta thiếp, cho cùng là đã nếm vị ngọt của việc bán con , nên muốn bán thêm lần nữa thôi.Ngay cả Uyển Vân Uyển Ngọc kiếp trước, chẳng phải cũng bị hắn bán đi bán lại hay sao.Đều là con của cha, ai có số phận tốt hơn ai chứ.
Bạn thấy sao?