Uống Một Ngụm Trà [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Tay tôi sững lại giữa không trung.

Lúc này, ánh mắt của Bạch Mộng mới chuyển về phía tôi.

“Ôi, thật ngại quá, chị dâu. Em cứ nghĩ ở tuổi chị chắc sẽ đặc biệt trọng việc giữ dáng và dưỡng da, không thích đồ ngọt nên mới không gọi phần cho chị.”

Cô ta ngọt, rồi vẫy nhẹ ly trà sữa trên tay.

“Hay là chị uống của em nhé? Chỉ là em không bị lo lắng gì về da dẻ, nên gọi loại siêu ngọt. Chị không ngại chứ?”

Thấy tôi im lặng không đáp, vẻ bối rối thoáng qua khuôn mặt ta. Khóe mắt còn lén liếc sang Linh Tư Hạo như cầu cứu.

Chẳng bao lâu, ta lên tiếng “giải vây”:

“Thôi khỏi, dạo này ấy mập lên, không thích uống mấy món này đâu. Nhìn tay ấy xem, to gần bằng đùi em rồi, em cứ uống đi.”

rúc rích hút lấy hút để qua ống hút, sữa dính cả lên môi.

Linh Tư Hạo lập tức rút khăn giấy đưa cho ta, tay thì vỗ nhẹ lên eo như đã quá quen thuộc.

“Em giống con mèo tham ăn đấy. Lau đi, ra ngoài đừng để mất mặt .”

lè lưỡi trêu ta:

“Biết rồi mà, tổng giám đốc~”

Trong mắt ta chẳng có lấy chút e dè nào trước chồng tôi, cũng chẳng hề nể mặt tôi là “vợ hợp pháp”.

Sau khi ta đi khỏi, Linh Tư Hạo nhếch môi nhạt, tiện tay ném ly trà sữa lên bàn:

“Giới trẻ bây giờ toàn mê mấy thứ này. Ngọt muốn lịm người. May mà em không thích uống, không thì lại phải liều mình bồi em nữa.”

Từng chữ “liều mình bồi em” rơi vào tai, như xát muối vào lòng.

Suốt bao năm qua, chẳng phải tôi không thích uống, mà là vì sức khỏe bị tiểu đường, tôi nhịn.

Tôi còn nghĩ cho đứa con tương lai, muốn con tránh nguy cơ di truyền.

Còn , lại chẳng hề hiểu nổi ý nghĩa sau câu “liều mình bồi em” ấy…

Chỉ vì tôi hơi nhíu mày, ta đã tỏ ra không vui.

“Lại sao nữa? Mới đến đã mặt nặng mày nhẹ, em không thấy em dọa ấy phát sợ à?”

Tôi bằng ánh mắt bình tĩnh.

“Tôi chỉ đang nghĩ… đã là khó uống, sao vẫn uống?”

Anh ta khựng lại một nhịp.

“Anh…”

Tôi bật nhẹ, trong lòng như bị phủ một lớp giấy ướt, âm ỉ nhức nhối.

“Vì sợ tôi mất hứng của ta, nên thà uống đồ cấm theo lời bác sĩ, cũng phải diễn trọn vai ‘người đàn ông chiều ’ phải không?”

Sắc mặt Linh Tư Hạo lập tức sầm lại.

“Chỉ là một ly trà sữa, em cần gì phải lôi cả chuyện bác sĩ vào? Em lúc nào cũng giỏi hỏng không khí.”

“Em khó lắm mới ghé qua công ty, chỉ muốn ăn mừng một chút thôi.”

Tôi vẫn bình thản, giọng đều đều:

“Đến cả số người cũng đếm sai, càng ngày càng dễ tha thứ cho thư ký đấy.”

Mặt đỏ bừng, giọng cũng gắt lên:

“Cô ấy đã rồi, sợ em không uống nên mới không gọi phần cho em! Em ghen cái gì mà ghen? Chỉ cần có phụ nữ là em lại quá lên. Đâu phải mỗi mình ấy gọi trà sữa, gì mà phải phản ứng như thế?”

Thông thường, đàn ông chỉ nổi giận khi đối phương chạm đúng điểm yếu.

Tức là… tôi trúng rồi.

Tôi không tiếp lời nữa, tiện tay cầm ly trà sữa rời đi.

Ra đến cửa, Bạch Mộng gượng gạo :

“Chị dâu…”

Tôi liếc ta một cái, giọng thản nhiên:

“Trong giờ việc, gọi tôi là Tổng Giám Đốc Phương.”

Nói rồi, tôi vứt thẳng ly trà sữa vào thùng rác.

“Thưa mọi người, Tổng giám đốc Lâm bị tiểu đường tuýp 1, bác sĩ đã dặn kỹ phải kiêng tuyệt đối. Nếu sau này còn ai muốn mượn chuyện để lấy lòng, thì ơn chọn cách khác tinh tế hơn.”

Thấy mặt thư ký lúc xanh lúc trắng như tàu lá, tôi bật .

“Cô bị sa thải. Ngày mai khỏi cần đi .”

Đôi mắt ta ngân ngấn nước.

“Tổng giám đốc Phương, em thật sự không biết Tổng giám đốc Lâm bị tiểu đường…”

Tôi lạnh.

“Vậy thì càng đáng sa thải. Là thư ký mà lại tắc trách, đến cả hồ sơ khám sức khỏe định kỳ của sếp cũng không nắm? Hay nghĩ chỉ cần biết nũng và thả thính là đủ hoàn thành công việc rồi?”

Lời vừa dứt, toàn bộ văn phòng lập tức im bặt.

Bởi vì lúc đó, Lâm Tư Hạo đã bước ra từ phòng việc.

Không ai dám bàn tán nữa.

2.

Bạch Mộng lập tức quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

“Tổng Giám đốc Phương, là do em sơ suất trong công việc, không để ý đến chuyện đó. Em hứa sẽ sửa, xin chị đừng đuổi việc em. Em vất vả lắm mới tìm công việc tốt như này, còn phải lo trả nợ cho gia đình…”

“Nếu chỉ vì em không gọi trà sữa cho chị mà chị tức giận, thì em có thể…”

Sự lo lắng trong ánh mắt Lâm Tư Hạo lúc này rõ ràng đến mức ai cũng thấy .

Tôi nửa quỳ xuống, ngay trước mặt bao nhiêu người, giơ tay tát thẳng vào mặt Bạch Mộng một cái thật mạnh.

Sau đó, tôi từ tốn xoa lòng bàn tay, lạnh:

“Tôi ghét nhất là bị khiêu khích. Đúng, da hai mươi mấy tuổi mịn thật, nhớ lấy — sẽ không mãi mãi ở tuổi hai mươi.”

Tôi vừa đứng dậy, còn chưa đứng vững, Lâm Tư Hạo vì vội đỡ Bạch Mộng mà vô va phải tôi.

Quần lụa mỏng mắc vào góc nhọn của thùng rác, bị xé toạc một đường.

Cẳng chân rát buốt, máu rỉ ra đỏ ửng.

Tôi ngơ ngác cái thùng rác rẻ tiền kia — đồ vật vô tri, mà sắc bén đến thế.

Còn ta thì sao?

Anh ta không tôi lấy một cái, chỉ cúi xuống đỡ lấy Bạch Mộng đang run rẩy trong tay mình.

Rồi trừng mắt tôi đang ngã chỏng chơ dưới sàn:

“Lẽ ra tôi không nên cho em đến đây! Em y như mấy bà vợ ghen tuông mất lý trí!

Chỉ là một ly trà sữa thôi mà, uống thì sao chứ? Đổi khẩu vị một lần cũng không à?”

cắn môi, giọng nghẹn ngào:

“Tổng Giám đốc Lâm, là lỗi của em, em không để ý đến mấy chi tiết nhỏ, khiến sếp nổi giận. Bị sa thải để gương cũng là chuyện hợp lý thôi. Anh đừng vì em mà tranh cãi với Tổng Giám đốc Phương. Em đi là .”

Lâm Tư Hạo tức giận đến mặt đỏ bừng:

“Cô ấy là người tôi đích thân chọn, không ai có tư cách đuổi. Công ty này chưa đến lượt ta định đoạt!”

Tôi chậm rãi đứng dậy, chẳng mảy may bận tâm đến những ánh mắt thương hay khinh miệt quanh mình.

“OK. Nếu Tổng Giám đốc Lâm đã nghĩa khí đến , thì tôi – cũng chỉ còn cách rút khỏi danh sách cổ đông.”

Một phần ba vốn đầu tư ban đầu của công ty này, là di sản cha mẹ tôi để lại.

Suốt những năm qua, vì không có con để níu giữ, ta luôn có những trẻ khác bên cạnh.

Chúng tôi từng cãi vã, từng cố gắng. Nhưng đây là lần đầu tiên… tôi đem cổ phần ra để ép ta phải lựa chọn.

Anh ta thoáng hoảng loạn, khi nhận ra mọi người đang âm thầm quan sát, ánh mắt dò xét, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh giả tạo.

“Cho dù em có rút vốn, cũng không thể để một nhân viên vô tội trở thành nơi trút giận. Công ty này không dựa vào một mình em mà sống. Không có em… nó vẫn sẽ tiếp tục phát triển.”

Nhìn gương mặt ta đầy vẻ chính nghĩa, ra chiều vì nhân viên, vì công ty, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Về đến nhà, vừa bước qua cửa, đập vào mắt tôi là giá treo áo màu hồng với hình hoạt hình ngộ nghĩnh treo nơi lối vào.

Tôi bật khẩy, ánh mắt lướt sang chiếc khăn trải bàn in hình hoạt hình trên bàn ăn.

Từng có lúc tôi tin lời Lâm Tư Hạo về việc “đổi phong cách để đổi tâm trạng”.

Thật nực .

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi… lại thực sự thấy mấy thứ màu mè trẻ con này đẹp?

Dì giúp việc đang cúi đầu xử lý vết xước trên chân tôi.

Thực ra không đau lắm.

Nhưng nó giống như một vệt bóng tối giữa ngày nắng. Dù nhỏ đến đâu… cũng không thể ngơ.

Lâm Tư Hạo về nhà rất nhanh.

Anh ta lặng lẽ nhận lấy hộp y tế từ tay dì, vừa xử lý vết thương vừa lẩm bẩm:

“Vợ à, lúc nãy là không cẩn thận, vô em bị thương.”

“Nhưng hôm nay em thật sự hơi quá đáng. Trước mặt bao người ấy mất mặt, còn lôi cả chuyện cổ đông ra để hạ uy .”

Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp:

“Nếu không ngăn lại, đám nhân viên sẽ tưởng rằng chỉ cần khiến em không vui, là sẽ bị sa thải ngay.”

“Hiểu cho một chút không? Đừng trẻ con nữa. Ngày mai, em ra mặt xin lỗi ấy, xem như cho mọi người thấy em không cố chấp, chứ?”

Tôi gạt tay ta ra, chẳng muốn đáp một lời.

Chỉ lẳng lặng lấy tập giấy tờ trên bàn — đơn ly hôn — đưa cho .

“Trừ phần tiền tôi rót vốn vào công ty từ di sản bố mẹ để lại, những tài sản còn lại chia 6:4. Anh đừng mặc cả. Đây là giới hạn cuối cùng tôi dành cho – coi như tôi còn chút tử tế.”

Lâm Tư Hạo lập tức bật dậy, trợn mắt như không tin nổi.

“Ly hôn? Em đang phải không? Chỉ vì một ly trà sữa, em muốn ly hôn?”

Tôi khuôn mặt ta, bỗng dưng thấy vô cùng xa lạ.

“Vậy tôi nghe đi… Cái thùng rác đó, sao tự nhiên lại xuất hiện trong nhà mình?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...