Ước Nguyện Của Vấn [...] – Chương 7

Chương 7

Bọn họ không vội g.i.ế.c chúng ta.

Chúng dùng dao, chậm rãi cứa từng đường lên xương, hành hạ từng tấc thịt.

Trước lúc ta hôn mê, ta mơ hồ thấy chủ quân đẩy cửa bước vào.

Hắn đứng đó, tay chắp sau lưng, thản nhiên chúng ta như hai con thú hấp hối.

Hắn cúi xuống, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ:

“Ngươi nghĩ thứ gọi là ‘nghĩa khí’ có thể cứu ngươi sao?”

“Ta không cần phải ra tay. Ngươi cũng sẽ tự mình chết.”

Hắn nhoẻn , ngữ điệu như đang thưởng thức trò tiêu khiển:

“Ngươi có biết không? Chính những đơn thuốc ngươi chế, đã g.i.ế.c sạch đồng bào của ngươi.”

Toàn thân ta run rẩy, trong lòng dâng lên mối hận ngập trời:

“Đó là đơn thuốc để cứu những binh lính chống lại người Kim! Ngươi từng thề trước triều đình kia mà! Bọn họ đều là những người một lòng trung thành với ngươi!”

Hắn khẩy, chậm rãi :

“Ta cần lòng trung thành của đám tiện dân ấy gì? Chết đi là số mệnh của bọn chúng.”

Trong khoảnh khắc ấy, ta thực sự nghĩ mình sẽ chết.

Cho đến khi thân thể ta nát bấy trong vũng máu, bị vứt trả lại vào ngục.

Bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện bên cạnh ta.

Chính nàng.

Nàng đã quay lại.

Nàng gần như cạn kiệt sức lực, bước chân lảo đảo, hơi thở yếu ớt, khoé môi vẫn rỉ máu, vẫn gắng gượng nâng ta dậy khỏi vũng máu.

Ta khẽ khàng khổ:

“Ngươi thật ngu ngốc… không đáng…”

Nàng chỉ yên lặng, ép ta uống một viên thuốc.

Giọng nàng khàn khàn:

“Thuốc ngươi cho ta đó, thuốc giả chết.”

“Ba ngày sau tự nhiên sẽ tỉnh lại, chủ quân nhà ngươi sẽ cho rằng ngươi đã chết.”

“Nhưng ngươi, nhất định không c.h.ế.t thật đấy.”

Ta muốn hỏi nàng một câu, sức đã cạn.

Chỉ còn ánh mắt dõi theo bàn tay nàng.

Đôi tay đó, cũng chi chít vết thương chằng chịt.

Nàng bỗng thì thầm:

“Hắn đang đánh cược.”

“Đánh cược rằng ta sẽ không quay lại.”

Một kẻ dùng m.á.u người vô tội để đổi lấy vinh hoa, cuối cùng lại không thể tin nổi lòng người.

Nàng nhẹ nhàng lau m.á.u trên mặt ta, ánh mắt vững chãi:

“Ta trở về cho hắn thấy.”

“Cho dù có chết, ta cũng phải c.h.ế.t sạch sẽ hơn hắn.”

Không kìm nữa, nước mắt ta tuôn trào.

Nàng áp sát bên tai ta, thì thầm:

“Ngươi phải sống.”

“Phải sống để tìm một người.”

“Không biết giờ tiểu tử đó còn hay nổi nóng nữa không.”

“Nay ta không thể đi tìm nó nữa.”

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.

Ta còn chưa kịp đáp lời thì đã chìm vào hôn mê.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã là ba ngày sau.

Ta bị giấu dưới đống xác c.h.ế.t hỗn độn, bốn phía tối đen như mực.

Cơ thể đau đớn tột cùng, tay chân không sao nhúc nhích nổi, ta biết — ta vẫn còn sống.

Là nàng đã trả lại mạng sống cho ta.

Sau ngày ấy, Văn Hoè cũng rất lâu không tới nữa.

Ta thường nhớ đến bóng lưng hắn ôm con diều xấu xí rời đi, lòng nghẹn đắng khó chịu.

Con diều ấy tuy thô vụng, tâm ý trong đó, ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Ta cũng hay nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng — nữ nhân ấy.

Khi ấy, nàng vừa mới đến thôn Tang Trúc, đóng giả thành một nữ tử bình thường, ngày ngày hoặc dẫn đám nữ nhi luyện kiếm, hoặc ngồi trầm ngâm một mình.

Có lần ta cờ đi ngang qua, thấy nàng đang cúi đầu, vụng về may vá.

Miệng nàng còn lẩm bẩm:

“Đầu phải to hơn chút, tai phải dài hơn chút, tiểu tử ấy thích thế.”

Ta tò mò thò đầu .

Chỉ thấy trong tay nàng là một mảnh vải cắt xéo xọ, vá thành hình dáng một thỏ tiên, đường chỉ thô ráp khiến người ta cũng muốn bật .

Ta giả vờ ngây ngô hỏi:

“Cái gì ?”

Nàng giật mình ngẩng lên, lộ vẻ lúng túng như kẻ chuyện xấu bị bắt tại trận:

“Ta… ta đang cho con trai ta.”

Ánh mắt nàng như trôi xa về nơi nào đó, trong đáy mắt hiện lên một tia u buồn.

“Ta từng hứa sẽ mua cho nó một con diều thật đẹp. Chỉ tiếc… chưa kịp mua. Nên ta muốn tự tay lấy.”

Nhìn bộ dạng nàng, ta nhịn không nổi bật :

“Tỷ thế này, hắn thích nổi mới lạ đó.”

Nàng cũng ngượng:

“Đúng , chính ta còn thấy xấu.”

Ta bèn :

“Hay để ta gọi mẫu thân ta tới dạy tỷ nhé?”

Nàng lập tức phấn chấn hẳn lên:

“Thật sao?”

Ta liền chạy đi gọi mẫu thân đến.

Nàng kéo lấy một tờ giấy cũ, chăm theo dõi từng nét bút của mẫu thân ta.

Mẫu thân ta cầm bút than, vẽ ra hình dáng thỏ tiên — đôi tai dài mềm mại, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, trên thân thêu thêm vài nét hoa văn cát tường đơn giản.

Nàng mà hai mắt sáng bừng.

“Phu nhân vẽ đẹp quá!” nàng khen chân thành.

Mẫu thân ta chỉ :

“Có gì lợi đâu, ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân quê mùa thôi, so với nương thì còn kém xa.”

Nàng lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc:

“Thỏ tiên phu nhân vẽ thật dịu dàng. Nếu ta có thể vẽ ra một con như thế… đứa nhỏ ấy nhất định sẽ rất thích.”

Nói xong, nàng cúi đầu chăm , chép lại từng nét từng đường.

Ta đứng một bên, những đường vẽ xiêu vẹo, méo mó của nàng, không nhịn lắc đầu thở dài:

“Ta thấy hay là tỷ thôi đi, cứ lấy thẳng bức tranh mẫu thân ta vẽ, đưa cho con trai tỷ còn hơn.”

Nàng lại bướng bỉnh lắc đầu:

“Không giống đâu. Chỉ có thứ do chính tay mẫu thân mình ra, cho dù có vụng về, cũng không thể thay thế .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...