Ước Nguyện Của Vấn [...] – Chương 6

Chương 6

Nàng lặng lẽ ta, nhẹ nhàng :

“Ngươi từng nghĩ chủ quân cứu ngươi.”

“Nhưng ngươi không biết, hắn cũng chính là kẻ reo rắc dịch bệnh g.i.ế.c người.”

“Bao tướng sĩ chân chính, c.h.ế.t trận nơi biên giới.”

“Còn bọn họ — những kẻ tự xưng trung nghĩa — chỉ biết đem mạng dân đen ra che giấu lòng tham.”

Nàng mỉm rất nhẹ:

“Cho nên…ta phải g.i.ế.c chủ quân của ngươi.”

Ta ngước nàng.

Dù nàng sắp không qua khỏi, trong đôi mắt ấy, ánh lên tia sáng kiên định.

Ánh sáng của một người không hối hận.

Đêm đó, ta không quay về Y Thự.

Ta trực tiếp tìm đến chỗ A Lê.

Nàng đang ngồi dưới ánh đèn, miệt mài sao chép phương thuốc trị thương.

Thấy ta xông vào, nàng chỉ nhíu mày hỏi:

“Lần này đi lâu ?”

Ta đáp:

“Ta cần ngươi giúp ta một việc.”

A Lê nghe xong, trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, nàng thấp giọng :

“Ta đã sớm cảm thấy có điều không đúng.”

“Năm ấy, khi thôn ta phát dịch bệnh, đúng lúc thúc phụ ta đang du hành bên ngoài. Ông từng viết thư về, rằng: nếu chỉ có dân trong thôn nhiễm bệnh, thì vì sao cả đám thợ săn trên núi cũng đổ bệnh? Chỉ e… nguồn nước đã bị tay chân.”

Ánh mắt nàng ta rực cháy như lửa:

“Ngươi muốn gì, ta theo ngươi.”

Ta gật đầu.

Từ đó, chúng ta bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.

Ta mượn cớ kiểm tra dược liệu để lấy chìa khóa kho thuốc.

A Lê thì lặng lẽ sửa lại lối hầm cũ nối từ nhà chứa củi ra sau núi, đồng thời liên lạc ngầm với đội hộ vệ của nữ thích khách.

Bức thư hồi âm chỉ dẫn rằng:

[Đi theo đường lò củi ra ngoài, xuyên qua rừng thủy sam, gặp dòng suối thì không đi thẳng mà men theo sườn núi phía đông. Trong vòng ba khắc sẽ ra khỏi thành. Chúng ta sẽ chờ bên ngoài.]

Trong thành kiểm tra rất gắt gao, cổng thành lại lỏng lẻo, ít người để ý.

Chúng ta vẽ bản đồ tuyến đường suốt bốn đêm liền.

Chỉnh sửa ba xe chở thuốc, thêm tầng ngầm, mỗi ngày hoán đổi chất hàng, vừa vận chuyển vừa dò xét phản ứng lính gác.

Nữ thích khách cũng vô cùng tỉnh táo.

Ta :

“Chủ quân sắp đi săn ở ngoại ô.”

Nàng đáp:

“Đó chính là cơ hội.”

Ngày hôm đó, khi chủ quân rời thành, ta cố hủy một mẻ thuốc, khiến cả kho thuốc ngập trong khói đặc.

Nhân lúc lính canh bối rối, ta và A Lê lấy cớ đổi dược liệu, đưa nàng giấu trong xe chở củi.

Ta ngồi ở đầu xe, A Lê ngồi phía sau.

Nàng nằm im trong bao tải và thuốc khô, hầu như không phát ra tiếng .

Khi tới cổng thành phía Đông, lính canh nheo mắt hỏi:

“Hôm nay gấp gáp thế?”

Ta đáp:

“Chủ quân sắp về, phải kịp thời xử lý mẻ thuốc hỏng. Không xong việc, chỉ e rước họa vào thân.”

Ta hầu hạ chủ quân nhiều năm, chưa từng lơi lỏng.

Bọn họ bán tín bán nghi, cũng chỉ hừ một tiếng rồi cho qua.

Vừa ra khỏi thành, xe ngựa lắc lư, chúng ta cũng không dám nhiều lời.

Mãi cho tới khi vào sâu trong vùng núi tối mờ.

A Lê nhảy xuống trước, rút d.a.o găm cắt bao tải.

Nàng kéo nữ thích khách ra khỏi đống thuốc.

Nàng mở mắt, sắc mặt trắng bệch, khóe môi rớm máu, vẫn cố gượng , nhẹ nhàng gật đầu với chúng ta:

“Các ngươi… đều là những nữ tử dũng cảm.”

Ta cau mày, đẩy nàng đi:

“Đừng nhiều. Có đi nổi không?”

Nàng thở dốc, cợt yếu ớt:

“Chạy thì không nổi, bò thì còn .”

A Lê trầm giọng nhắc:

“Phía trước là suối đá. Qua đó nữa là bãi đá vỡ ngoài đồn gác. Phải men theo sườn núi, tránh bãi đá.”

Nàng gật đầu.

Ta lấy trong người ra một túi nhỏ đưa cho nàng.

“Trong đó là thuốc giả chết, có thể áp chế mạch tượng ba khắc. Nếu quân địch đuổi tới, ngươi lập tức uống, bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng ngươi đã chết.”

Nàng nhận lấy, lại liếc ta.

Ánh mắt nàng như còn muốn khắc sâu bóng dáng ta vào tim.

Nàng khẽ hỏi:

“Ngươi còn nhớ hồi nhỏ mình trông thế nào không?”

Ta ngẩn ra.

Nàng , giọng yếu ớt mà ôn hòa:

“Hồi đó, ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày… ngươi sẽ cứu ta.”

Chúng ta không tiễn nàng xa.

Chỉ lặng lẽ đứng bóng dáng nàng, một bước một bước, dần dần khuất vào màn sương của suối đá.

Ta bỗng nhớ tới lời nàng từng :

“Ta không cầu sống, chỉ là hoài niệm bầu trời xanh khi non sông chưa mất.”

Ta thì thầm:

“Ngươi nhất định sẽ sống sót.”

“Dù phải lấy mạng đổi mạng.”

Ta và A Lê, cuối cùng vẫn không thoát truy bắt.

Sáng sớm ngày thứ ba, khi trời còn chưa sáng, chúng ta đã bị giải tới phòng tra tấn phía Đông, bị tra khảo suốt đêm.

Viên quan dụng hình cầm roi, lạnh:

“Chủ quân ban ơn, nâng các ngươi từ thân phận thấp hèn thành nữ y có chức danh. Ấy thế mà các ngươi lại dám phản bội?”

Roi da vung xuống từng nhát, xé toạc da thịt.

Ta cắn chặt răng, không phát ra một tiếng rên.

Mắt mờ dần, chỉ nghe bên tai tiếng A Lê quát vang:

“Đám súc sinh! Các ngươi mới là kẻ cấu kết với quân Kim! Các ngươi mới đáng chết!”

Chúng ta bị treo ngược trên xà nhà suốt ba ngày ba đêm.

Chân ta đã gãy, e rằng sau này không còn đi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...