Ước Nguyện Của Vấn [...] – Chương 5

Chương 5

Nàng nhắm mắt lại, giọng càng nhẹ:

“Mạng sống này không phải chủ quân ngươi ban cho. Mà là do mẫu thân ngươi, mười tháng mang nặng đẻ đau, liều mạng mới giữ lại .”

Nàng mở mắt, thẳng vào ta:

“Ngươi ngươi nợ chủ quân. Nhưng nếu có một ngày, chủ quân ngươi mắc sai lầm, ngươi cũng muốn vì sai lầm đó mà vứt bỏ cả mạng sống sao?”

Ta cắn chặt răng, không trả lời.

Nàng thở gấp mấy hơi, rồi chậm rãi :

“Ta không phải đang khuyên ngươi tạo phản.”

“Chỉ là… ta chỉ muốn, trước khi chết, thấy một bầu trời xanh như quê nhà.”

Ta ngẩng đầu nàng.

Ánh mắt nàng sáng trong, vẫn trong trẻo lạ kỳ, dù khoé miệng còn đang rỉ máu.

Giây phút ấy, bóng hình nàng bất giác trùng khớp với hình ảnh vị nương năm xưa – người từng quỳ trong tuyết lạnh, cố gắng khâu từng mũi kim đường chỉ để cứu phụ thân ta.

Ta khẽ hỏi:

“Ngươi… đã từng ở thôn Tang Trúc sao?”

Nàng mỉm yếu ớt:

“Ngươi nhận ra ta rồi à?”

Ta không đáp.

Chỉ lặng lẽ ngồi bên nàng, ôm hòm thuốc, thức trắng đêm bên chiếc chiếu rách.

Từ hôm ấy, ta thường mơ thấy ánh mắt của nàng.

Ánh mắt ấy, vừa trong trẻo vừa kiên định, không giống ánh mắt cầu xin sống, mà giống như một niềm tin cố chấp – một niềm tin không muốn phụ lòng ai.

Ta ở lại Y Thự nhiều năm.

Trong đó có một người cùng tuổi với ta, tên gọi A Lê.

A Lê chủ quân cứu từ đống xác c.h.ế.t trong nạn dịch.

Tính nàng lạnh lùng, cứng đầu, lại rất bướng bỉnh.

Chúng ta thường cùng nhau sắc thuốc, tán dược, đôi khi cũng theo y đội đi chăm sóc những binh sĩ bị thương ngoài chiến trường.

Một đêm nọ, khi ta và A Lê thay phiên canh gác, trong thành có tin đồn truyền tới:

Nghe có một đội nữ binh tập kích quân Kim, bảy lần xông pha, vẫn bình an trở về.

Quân báo ca ngợi họ là “bóng ma chiến trường”.

Ta tò mò hỏi:

“Thật có nữ binh như thế sao?”

A Lê quay đầu, trừng ta:

“Chỉ vì họ là nữ nhân thì không thể dũng cảm chắc? Đời trước còn có Lý nương tử trấn thủ ải Nương Tử kia kìa!”

Nàng khựng lại một chút, rồi giọng trở nên lạnh lùng:

“Khi quân Kim cướp bóc, làng chúng ta cũng bị lây dịch bệnh. Trưởng làng sợ bị liên lụy, nên toan thiêu sạch cả thôn để tiêu diệt mầm bệnh.”

“Ngay lúc đó, mẫu thân ta một mình đứng chặn ở đầu làng. Bà lấy than hồng đốt mặt mình, xin c.h.ế.t thay cho cả thôn.”

“Thật là ngu ngốc. Mạng của người nghèo sao sánh nổi với tiền đồ của kẻ quyền quý?”

Giọng A Lê run run, từng chữ nàng ra ta đều nghe rất rõ.

Ta thấp giọng hỏi:

“Vậy ngươi… hận người Kim không?”

A Lê gật đầu:

“Hận. Hận thấu tim gan.”

Ta lại hỏi:

“Vậy nếu có kẻ bắt tay với người Kim thì sao?”

Nàng không đáp.

Chỉ siết chặt chày thuốc trong tay, giã xuống cối từng nhát nặng nề.

Một lần nữa ta trở lại nhà giam.

Nàng – nữ thích khách kia – đã yếu ớt đến nỗi hơi thở mong manh.

Khi ta thay thuốc cho nàng, nàng khẽ hỏi:

“Ta còn sống không?”

Ta đáp:

“Đồng đội của ngươi rất dũng.”

Nàng khẽ , mắt vẫn nhắm:

“Vậy… ngươi tin ta rồi à?”

Ta cắn răng :

“Ta không tin ngươi.”

“Ta tin chính mình.”

“Ta sẽ đi điều tra. Nếu sự thật đúng như ngươi – ta sẽ giúp ngươi.”

Nàng mở mắt.

Ánh mắt sáng ngời, chứa đựng tia hy vọng:

“Tiểu Nguyệt nhi…”

Nàng nhẹ nhàng gọi tên ta.

Nàng khẽ:

“Lẽ ra ta đã nhận ra ngươi từ sớm.”

“Lúc ngươi còn nhỏ, ngươi đi chân trần, ôm một con mèo rừng bị bỏng nặng. Mặc cho nó giãy giụa cào cắn, ngươi vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ xin ta cứu nó.”

“Ta từng nghĩ, ồ, đứa bé này thật dũng cảm.”

Nàng mỉm yếu ớt:

“Can đảm hơn rất nhiều nam nhân.”

Ta đứng dậy, đẩy cửa bước ra khỏi phòng giam.

Bên ngoài, trời đã sáng.

Từ hôm đó, ta âm thầm điều tra.

Một đêm, ta lén vào kho lưu trữ của Y Thự, lật giở những bản ghi chép cũ về cấp phát thuốc.

Ta phát hiện:

Rất nhiều thôn làng nhiễm dịch không hề phát thuốc thật, mà chỉ ghi nhận điều … hàng loạt bình thuốc trống.

Ta còn tìm thấy một mảnh bản thảo chưa cháy hết, giấu trong đống cỏ khô.

Trên đó viết: “Có thể thả vào nguồn nước…”

Ta c.h.ế.t lặng.

Thả cái gì?

Dịch bệnh?

Độc?

Ngón tay ta lạnh toát, lòng bỗng bừng tỉnh.

Ta nhớ lại năm ấy:

Những người đồng môn từng cùng ta học tập, từng người từng người c.h.ế.t vì dịch bệnh.

Những ngôi làng bốc cháy giữa màn đêm.

Bóng quân Kim lẩn khuất bên ngoài những ngôi làng bị nhiễm bệnh.

Mọi thứ như những mảnh ghép tan vỡ, lặng lẽ hợp lại.

Người mà ta một lòng kính ngưỡng – chủ quân, hắn có lẽ…không phải là người tốt.

Dịch bệnh năm ấy, không phải thiên tai, mà là một cái bẫy.

Là tội ác.

Ta mang tâm hỗn loạn, quay lại nhà giam.

Nàng đã tỉnh, ánh mắt như sớm đoán tất cả.

Nàng chỉ thản nhiên :

“Ngươi đã tra ra rồi.”

Ta nghẹn giọng, thấp giọng :

“Đúng.”

“Không phải thiên tai. Là bọn họ cố ý ra.”

Nàng gật đầu, giọng bình thản chắc chắn:

“Bọn họ chưa từng sợ bị nhiễm bệnh.”

“Bởi vì nguồn cơn của dịch bệnh ấy là do bọn họ chủ thả ra.”

Nàng tiếp:

“Năm ấy, lương thực trong kho cạn kiệt, quân Kim liên tục loạn.”

“Để giảm bớt gánh nặng, chủ quân ngươi đã âm thầm chọn ra mấy ngôi làng hẻo lánh.”

“Trong mắt bọn họ, dân đen là những kẻ có thể vứt bỏ.”

“Bọn họ thỏa thuận với quân Kim: Để mặc quân Kim cướp bóc dân lành, rồi nhân lúc hỗn loạn, phong tỏa làng xóm, giả vờ như quân Kim xâm lược.”

“Ngay sau đó, bọn họ thả dịch bệnh vào nguồn nước uống.”

Nghe đến đây, ta chỉ thấy tim mình co thắt, nghẹt thở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...