Ước Nguyện Của Vấn [...] – Chương 4

Chương 4

Nàng tiêu tốn rất nhiều dược liệu quý, tự tay khâu lại vết thương cho ông.

Chỉ là đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, rất vụng về.

Hồi đó, ta ngây người .

Trong lòng ta chỉ nghĩ:

“Nếu như ta cũng có thể học bản lĩnh chữa bệnh cứu người như , thì tốt biết bao.”

Thế nên hôm đó, khi chủ quân hỏi ta chọn đường nào, ta đã đáp:

“Ta muốn học y thuật.”

Chủ quân :

“Học y, bề ngoài thì có vẻ đơn giản, khổ sở không kém luyện độc. Ngươi chịu nổi không?”

Ta gật đầu.

Hắn nửa nửa thật, bảo:

“Học y cũng tốt. Sau này, Tiểu Nguyệt nhi có thể thầy thuốc riêng cho ta.”

Văn Hoè nghe tới đây, mỉm hỏi:

“Vậy nương ấy, sau này có trở thành danh y không?”

Ta cúi mắt đáp:

“Không nhớ nữa.”

Thế trong lòng ta, vẫn hiện lên bóng hình nàng, miệng đầy m.á.u tươi, vẫn không buông kim chỉ.

Với thành tích đứng đầu trong đám trẻ ở khu phố cũ, ta khẩn cấp điều vào việc tại Y Thự trong phủ Thái Thú.

Khi ấy ta còn nhỏ, còn chưa kịp quen với vẻ đồ sộ của thành trì ấy, thì đã bị cuốn vào một vụ việc bí mật.

Hôm đó, bọn họ lôi tới một nữ tử.

Tóc nàng ta rối bời, áo quần rách nát, người đầy m.á.u và bùn đất.

Thế giữa khuôn mặt lấm lem ấy, vẫn lộ ra khí chất ngang tàng không thể che giấu.

Có kẻ hờ hững :

“Thích khách.”

“Thừa lúc chủ quân xuất hành săn bắn, mưu toan ám sát. Nay bị bắt, chủ quân hạ lệnh tạm hoãn xử tử, trước hết phải tra xét lai lịch.”

Khi ấy ta còn ngây thơ, chỉ biết rằng:

Người bị bắt thường chỉ có hai kết cục — hoặc bị nhốt vào thiên lao, hoặc bị ném vào phòng tra tấn.

Thế nữ tử này lại đối đãi khác.

Nàng ta bị giam riêng, ta còn giao nhiệm vụ mỗi ngày đến bắt mạch cho nàng, đưa cơm, cho uống thuốc.

Người quản sự dặn:

“Nếu chết, đem chôn. Nếu còn sống, phải lưu lại để thẩm vấn.”

Mới đầu, nàng chẳng thèm mở miệng.

Không liếc ai, cũng không cầu xin.

Về sau không biết vì sao, nàng bắt đầu chủ chuyện với ta.

Có lần nàng hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Giọng nàng khàn khàn, mang theo vẻ lười nhác.

Ta không trả lời.

Hôm sau, nàng đổi cách hỏi:

“Ngươi là nữ y phải không? Nữ y các ngươi, có phải phải thuộc lòng từng đường kinh mạch không?”

Ta vẫn im lặng.

Ngày thứ ba, nàng thở dài:

“Ngươi bị câm sao?”

Ta không nhịn , cộc cằn đáp:

“Ngươi phiền quá, bị xử tử là đáng đời.”

Nàng lại , rất vô tâm:

“Chết cũng chẳng phải chuyện gì xấu. So với việc sống độc một mình, đôi khi… c.h.ế.t còn nhẹ nhõm hơn.”

Nàng ngửa đầu trời, thì thầm:

“Ta rất nhớ nhà.”

“Chỉ ước có người chịu chuyện với ta một chút.”

Bàn tay ta đang bôi thuốc bỗng khựng lại.

Có lẽ nàng đã nhận ra sự d.a.o của ta.

Từ hôm đó, nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Nàng kể:

Khi còn ở nhà, nàng học múa kiếm, bị té bầm tím đầy người, vừa khóc vừa ăn đồ ngọt để dỗ bản thân.

Một ngày nọ, nàng ngẩng đầu ngắm trời, bâng quơ :

“Nơi này, bầu trời thật kỳ lạ.”

Ta thuận miệng hỏi:

“Kỳ lạ chỗ nào?”

Nàng :

“Ngươi không thấy sao? Trời ở đây xám xịt.”

Ta không đáp.

Nàng khẽ:

“Hồi quê nhà ta còn yên ổn, bầu trời luôn xanh, hoa cũng đỏ rực.”

Ta hừ lạnh:

“Chắc ngươi ít học.”

Nàng nháy mắt:

“Quả thật, ta không biết nhiều chữ. Nhưng ta biết một điều.”

Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc ta:

“Ta biết, không thể bắt tay cùng người Kim.”

Ta nhíu chặt mày:

“Ngươi ai?”

Nàng thẳng vào ta, chậm rãi đáp:

“Chủ quân nhà ngươi.”

“Hắn đã hứa dâng đất đai và dân chúng cho người Kim, chỉ để mượn binh tạo phản.”

Ta giật b.ắ.n người, vội vàng đứng dậy, không thêm lời nào.

Sau lưng, nàng vẫn còn , giọng lơ đãng:

“Ta đã rồi. Nơi này, trời không đủ xanh.”

Ta phẫn nộ cực độ.

Ta không cho phép nàng ấy sỉ nhục chủ quân của ta.

Nàng ấy chẳng qua chỉ là một phạm nhân, một thích khách, một nữ tặc mưu toan c.h.ế.t chủ quân, dựa vào đâu mà buông lời phỉ báng?

Ta giận dữ xô cửa bỏ đi, toàn thân run rẩy.

Trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến ta nhất quyết không bước chân vào nhà giam ấy nữa.

Mấy ngày liền sau đó, công việc khám bệnh hàng ngày giao cho nữ y khác.

Ta cố xin điều sang nơi khác.

Nhưng trong lòng lại như có tảng đá đè nặng, khó mà nguôi ngoai.

Câu của nàng:

“Khi nhà chưa mất, bầu trời vẫn còn xanh” vẫn vang vọng mãi bên tai.

Cho tới một ngày, ta vô nghe tin tức.

Có người : Nàng ấy sắp không trụ nổi nữa.

Nghe đâu, đêm trước nàng đã nôn ra máu, hôm qua thì bất tỉnh, cả ngày không ăn gì.

Có lính canh bàn tán:

“Chịu thêm hình nữa, chắc lần này thật sự không sống nổi. Tiếc rằng vẫn chưa moi lời nào, bọn ta cũng sắp bị liên lụy chịu rồi.”

Ta không gì.

Chỉ lặng lẽ mang theo hòm thuốc, trong đêm tối mò đến nhà giam.

Nàng nằm đó, thở thoi thóp.

Gương mặt gầy gò, hốc mắt thâm quầng.

Ta quỳ xuống bên chiếu rách, cẩn thận bắt mạch cho nàng.

Vừa chạm tay vào cổ tay nàng, nàng đã tỉnh.

Nàng thì thào:

“Ngươi tới rồi.”

Ánh mắt nàng yếu ớt cố chấp:

“Ta không lừa ngươi. Những gì ta đều là sự thật.”

Ta cúi đầu, khàn giọng đáp:

“Vậy thì sao? Ngươi có đúng đi nữa thì sao?”

“Nhà ta đã sớm không còn. Những gì ngoài kia, liên quan gì tới ta?”

“Ta nợ chủ quân mạng sống này. Người cứu ta, ta phải báo đáp.”

Nàng lặng lẽ ta rất lâu.

Sau đó khẽ lắc đầu, ánh mắt như xuyên thấu vào tận đáy lòng.

Nàng thều thào:

“Ngươi còn nhớ lúc cứu, bản thân trông thế nào không?”

“Chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu thế nào là đúng, thế nào là sai. Chỉ biết rằng bản thân muốn sống.”

“Nhưng ngươi nên nhớ, mẫu thân ngươi sinh ngươi ra, không phải để ngươi sống trong nhục nhã thấp hèn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...