Tay ta khựng lại giây lát, lạnh nhạt đáp:
“Kịch bản viết ra vốn để mua vui.”
Hắn nghiêng đầu, khẩy:
“Mua vui? Ta thấy nực thì đúng hơn. Thời buổi này, có ai còn giữ cái gọi là ‘đại nghĩa’?”
“Còn nữ tướng quân? Yến Vân mười sáu châu còn chưa thu phục nổi, cả triều văn võ, ngay cả Tể tướng cũng không dám dâng tấu xin xuất binh.”
“Quả là bị viết thành trò thua kém nữ nhân rồi.”
Ta ngẩng đầu hắn, giọng lạnh đi vài phần:
“Ngươi không , cũng đừng vội phủ nhận người khác.”
Hắn ngẩn ra một lúc, rồi lại bật , mang theo chút chế giễu:
“Ôi chao, ta chỉ thực lòng thôi mà. Cô nương này lại nhập tâm dữ ?”
Ta đặt băng thuốc xuống bàn, giọng vừa nghiêm vừa lạnh:
“Không ai dạy ngươi phải biết tôn trọng người khác sao?”
Hắn sững lại.
Ánh mắt chợt xao , một lúc lâu sau mới khẽ đáp:
“Không có.”
“Ta không có cha mẹ.”
Trong phòng lặng ngắt.
Hắn dựa lưng vào ghế, ngửa đầu mái nhà, ánh mắt trống rỗng.
Giọng hắn chậm rãi, như đang kể một câu chuyện rất xa xưa:
“Nghe tổ mẫu ta , sau khi phụ thân chết, mẫu thân ta bỏ theo một gã buôn hàng giàu có.”
“Hôm ấy bà ta đi vội, ta còn chưa kịp gặp lần cuối.”
“Hồi nhỏ, ta hay ngồi chồm hổm trước cửa nhà, ngóng trông bà ấy quay về.”
Ta nhẹ giọng:
“Xin lỗi.”
Hắn phẩy tay :
“Không sao đâu. Chuyện khi còn nhỏ ấy mà, cũng đã quên gần hết rồi.”
Ta lặng im.
Lấy bông thuốc, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vai hắn.
《Vấn Vân Nguyện》không phải là chuyện bịa đặt.
Đó là máu, là xương thịt, là những gì ta từng tận mắt chứng kiến.
Chỉ là, sông núi còn chưa thu về.
Quân Kim hận nàng thấu xương.
Tên họ thực sự của nàng, vì sợ liên lụy đến người nhà, nên đến nay vẫn chưa thể công khai.
Ta khẽ nhắm mắt, chôn chặt mọi lời vào lòng.
Hắn kể về chuyện khi còn nhỏ, càng , dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của hắn cũng dần biến mất.
Hôm ấy trời âm u.
Hắn tựa lưng vào giá thuốc trong phòng, mặc cho khói thuốc xông lên vết thương, tay thì chậm rãi bẻ lấy một viên kẹo ốc ngào đường, thong thả cho vào miệng.
Giọng hắn nhàn nhạt như đang kể chuyện bâng quơ:
“Cô nương biết không? Hồi trước, nàng ấy là một nương rất hay khóc.”
Hắn như thể đang nhắc tới một người con nhà bên, lâu ngày chưa gặp lại.
“Khi học kiếm, nàng ấy khóc suốt. Chân tê, kiếm nặng, hay chỉ cần bị xước tay một chút cũng khóc.”
“Lúc ấy nàng đi theo phụ thân ta học kiếm. Mỗi lần khóc, nàng nhất quyết không chịu nín, chỉ khi ăn mấy viên kẹo ốc ngào đường mới chịu thôi.”
Hắn ngẩng đầu ta, sợ ta không tin, vội bổ sung:
“Thật đấy, mỗi lần nàng chỉ ăn một viên kẹo ốc ngào đường. Nàng , vị ngọt có thể xua đi cơn mỏi mệt trong người.”
Hắn nhẹ, nụ lẫn trong hoài niệm:
“Ngày hôm sau vẫn khóc, vẫn kiên trì đi luyện kiếm.”
Nụ ấy, phảng phất chút lạc lõng, tiếc nuối.
Hắn kể tiếp:
“Nàng ấy thích chải đầu. Dù có mệt thế nào, cũng phải chỉnh lại mái tóc cho gọn gàng.”
“Mùa đông gió lớn, trước khi ra ngoài, nàng luôn phải sửa lại vạt áo, buộc chặt túi thơm bên hông, không chịu để gió thổi mình thành dáng vẻ xốc xếch.”
Hắn dừng một lát, rồi nhẹ giọng:
“Nàng ấy rất thích đẹp.”
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Hắn rất chậm, như đang khôi phục lại trong trí nhớ hình ảnh một người — người ấy đã xa xôi lắm rồi, lại từng thực sự tồn tại, sống biết bao.
Hắn kể:
“Năm ta sáu tuổi, phụ thân ra trận, tử trận ngoài sa trường. Nhưng mẫu thân ta không hề suy sụp.”
“Bà , phụ thân biết múa kiếm, mà khéo thay, bà cũng biết.”
“Cho nên, bà có thể vừa cha, vừa mẹ.”
“Có lẽ vì ở nhà buồn bã, bà bèn tìm việc để .”
“Muốn may đồ chơi cho ta, tay vụng về lòng đầy ý tưởng.”
“Bà may ra những con thú kỳ quái: con thì đuôi to như đuôi sâu róm, con thì tai nhỏ như con cá con, lại có con ngậm cỏ trong miệng, hình dáng thấp bé, da dẻ nhăn nheo.”
“Tổng cộng may tận mười sáu con, con nào cũng kỳ quặc chẳng giống con nào.”
“Có lần ta đòi bà cho ta một con diều giấy.”
“Bà không biết , cũng không chịu nhờ người khác chỉ. Tự tay chấp vá loay hoay, cuối cùng ra một thứ kì lạ, là ‘thỏ tiên cưỡi trên bánh xe hoa đào’.”
Hắn bật :
“Thứ đó, vừa xấu vừa kỳ quái, ta vừa đã ném thẳng xuống đất.”
“Hồi ấy bà còn giận ta, trừng mắt quát: ‘Ta may cho con đấy, sao con lại chẳng chịu nhận lấy!’”
“Ta thì cãi lớn: ‘Đồ chơi của mẫu thân vừa xấu vừa quê, con phải đợi gã bán hàng rong tới, mua con thỏ tiên đẹp hơn cái này!’”
Nói tới đây, hắn khẽ thở dài:
“Nghe thế, bà chỉ buồn: ‘Được rồi, ta biết ta may xấu. Mai gã bán hàng rong tới, ta sẽ mua cho con con diều đẹp nhất.’”
“Ta tin thật, cả ngày hôm sau ngóng trông. Nhưng hôm ấy, người bán hàng không tới…Còn mẫu thân ta, cũng lặng lẽ rời đi.”
“Đi mà chẳng mang theo lấy một cái áo cái quần.”
“Ta ngồi trước ngạch cửa, khoác chiếc áo nhỏ bà tự tay may, chờ bà về, chờ bà mua cho ta con diều mới.”
“Cuối cùng, tổ mẫu ta không đành lòng, dúi cho ta một con diều, là do mẫu thân ta nhờ bà đưa cho ta.”
Hắn bật lạnh:
“Lừa trẻ con thôi. Con diều ấy, căn bản chẳng phải thỏ tiên.”
Ta khẽ hỏi:
“Về sau, ngươi không đi tìm bà ấy sao?”
Hắn lắc đầu:
“Tìm gì nữa? Nếu bà muốn quay về, há lại cần ta đi tìm?”
Ta hắn.
Hắn im lặng một hồi, rồi chậm rãi thò tay vào chiếc túi vải bên người.
Bạn thấy sao?