Là tin nhắn từ một người :
“Cậu vào xem vòng bè của Thẩm Chi đi.”
“Cô ấy công khai rồi.”
Cố Thâm lập tức mở vòng bè của .
Thẩm Chi rất ít khi chơi mạng xã hội, vòng bè của thậm chí mấy năm cũng chẳng đăng một lần.
Bị chặn số, vòng bè thì không.
Và hôm nay, vừa mở ra, đã thấy ảnh chụp chung của và một chàng trai.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mái tóc đen trước trán mang theo nét ngông cuồng.
Cậu ta cúi mắt, bên cạnh—người mặc chiếc váy trắng tinh khôi.
Hai người đứng dưới gốc cây đa lớn, cực kỳ xứng đôi.
Dòng trạng thái của là:
“Nhật ký của cún con.”
20
Khi Giang Dã đưa tôi về đến dưới nhà, tôi đã ngủ quên trên xe.
“Em , đến nơi rồi.”
Tôi mở mắt, dưới ánh đèn mờ nhạt, thấy chiếc cổ thon dài trắng trẻo của ấy, yết hầu khẽ chuyển .
Bất giác, tôi muốn để lại gì đó trên đó.
Thế là, tôi cúi xuống hôn lên.
Cả người ấy bỗng chốc cứng đờ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Một lúc sau, tôi mới phản ứng lại, buông ra.
Trên làn da ấy đã để lại một dấu vết ửng đỏ.
Đôi mắt Giang Dã tối sẫm lại, sâu thẳm như muốn nuốt chửng tôi.
Chợt nhớ đến một câu từng đọc trong một bài viết nào đó.
Con trai ở tuổi mười tám, mười chín, trong đầu đều là những thứ không thể kiểm soát.
Chỉ cần một tia lửa là bùng cháy ngay.
Tôi lập tức mở cửa xe, nhảy xuống, chạy về nhà.
Giang Dã cũng bước xuống theo, nắm lấy tay tôi, kéo tôi trở lại.
Đôi mắt ấy vẫn mang màu sắc như cũ.
“Giang Dã, muốn gì?”
Anh ấy tôi chằm chằm.
Lâu thật lâu không lên tiếng.
Cuối cùng, ấy cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cổ tôi.
“Anh chỉ đáp lễ thôi.”
Sau đó, ấy mới thả tay tôi ra.
Vừa định quay người rời đi, thì từ đằng xa, có người khẽ gọi tên tôi bằng giọng khàn khàn:
“Thẩm Chi.”
21
Tôi về phía phát ra giọng .
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Cố Thâm đứng đó với gương mặt trắng bệch.
Đôi mắt ta dường như hơi đỏ, chậm rãi bước về phía tôi.
“Chúng ta chuyện đi.”
Tôi không ngờ lại gặp Cố Thâm lần nữa. Sau khi bố tôi nghỉ việc, cả nhà tôi chuyển đi, tôi và ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.
Tôi thở dài:
“Không cần đâu, giữa chúng ta chẳng còn gì để .”
Nói xong, tôi xoay người đi lên lầu.
Anh ta bước lên trước, giọng mang theo sự cầu xin:
“Chỉ một lát thôi, không?”
“Chi Chi, xin lỗi, không?”
“Anh không nên ép em chuyển trường sang Thập Trung ngay trước kỳ thi đại học.”
“Anh và Phương Diểu đã chia tay rồi, chỉ nghĩ rằng em sẽ không đi, chỉ là bị cảm giác mới mẻ cuốn lấy thôi.”
“Anh và ấy chưa bao giờ chính thức bắt đầu, bọn đã chấm dứt rồi.”
“Chúng ta quay lại không? Em về đi, chúng ta có thể như trước đây.”
22
Cố Thâm vốn là người mang sự kiêu hãnh tận trong cốt tủy.
Tôi chưa bao giờ thấy ta với dáng vẻ đầy mong đợi và cầu xin như thế này.
“Không thể quay lại nữa, Cố Thâm.”
Không muốn tiếp tục nghe nữa, tôi kéo tay áo Giang Dã.
Anh ấy cúi xuống, xoa nhẹ mái tóc tôi:
“Em lên nhà trước đi.”
Tôi gật đầu, sải bước rời đi.
Cố Thâm định đuổi theo, bị Giang Dã giữ chặt lấy vai.
Tôi nghe thấy tiếng giằng co giữa hai người họ.
Nhưng tôi không dừng lại.
Một thiếu niên từng có thể một mình chống chọi với mười người trong con hẻm nhỏ, thì có gì đáng để tôi lo lắng?
Chỉ là tôi vô nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ.
“Mày là cái thá gì?”
“Tao và Thẩm Chi lớn lên bên nhau từ bé, mày biết không?”
Tiếng Giang Dã lạnh lùng vang lên:
“Oh.”
“Nhưng thì sao chứ? Bạn trai ấy là tao.”
“Còn về chuyện thanh mai trúc mã ấy à, tao với Thẩm Chi…”
Cửa thang máy khép lại.
Tôi không nghe thấy phần còn lại nữa.
23
Cố Thâm không gì nữa.
Khóe môi ta bầm tím.
Tên nhóc đó ra tay đúng là tàn nhẫn thật.
Anh ta nghe thấy tiếng Thẩm Chi lên lầu, gọi điện cho Giang Dã.
Giọng ấy mềm mại vang lên từ đầu bên kia:
“Anh không bị thương chứ?”
…
Bạn thấy sao?