Thấy tôi bước ra, ấy tự nhiên lấy khăn giấy từ trong túi ra, từng chút một lau khô tay tôi còn đang nhỏ nước.
“Mọi người đâu rồi?”
Tại sao trong phòng bao lại im lặng thế?
Giang Dã cúi đầu bàn tay tôi, yết hầu trượt nhẹ, giọng trầm thấp lẫn theo chút khàn khàn:
“Trễ rồi, bảo mọi người về trước.”
“Đi thôi, mình cũng về nào.”
“Anh thanh toán xong rồi.”
Tôi “ừm” một tiếng.
“Sao lại về luôn?”
Anh ấy ngước lên liếc tôi.
“Không phải sợ ai đó ngại sao.”
Nói xong, ấy duỗi thẳng lưng, nhướn mày:
“Bạn học Thẩm Chi, chẳng lẽ mất mặt đến thế?”
“Ít nhất cũng phải cho một danh phận chứ.”
…
Trong mắt ấy thoáng qua một tia tủi thân.
Tôi biết.
Giờ mới thực sự đến màn dỗ dành đây.
Tôi khẽ kéo góc áo ấy.
Nhưng ấy vẫn bất .
Tôi quanh, xác nhận không có ai.
Rướn chân hôn lên khóe môi ấy.
Khóe môi Giang Dã không kìm mà nhếch lên:
Được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Còn phải công khai nữa.”
Tôi đành đăng một bức ảnh chụp chung của hai đứa lên vòng bè.
Điện thoại rung lên liên tục.
Giang Dã hài lòng nắm tay tôi:
“Đi thôi, đưa em về.”
…
18
Cố Thâm biết tin Thẩm Chi đỗ Thanh Bắc là từ miệng mẹ mình.
Anh chợt nhớ đến ngày trước, Thẩm Chi năm mười bảy tuổi thường học đến tận khuya, cân nặng cũng vì thế mà giảm xuống, không đành lòng nữa nên cầu nhất định phải đi ngủ trước mười giờ.
Mắt sáng rực lên, bảo rằng ước mơ của là thi đỗ vào một trường danh giá như Thanh Bắc.
Khi đó chỉ tùy tiện đáp:
“Được thôi, em đỗ thì chúc mừng em.”
Anh biết, cho dù không câu này, thì khi đỗ vào ngôi trường mơ ước, chắc chắn sẽ vui vẻ chạy đến kể với đầu tiên.
Nhưng bây giờ, lại phải nghe tin đó từ miệng mẹ mình.
Lúc này mới nhận ra, từ sau khi Thẩm Chi chuyển sang Thập Trung, không còn chủ liên lạc với nữa.
Ngay cả khi hỏi có bị bắt nạt không.
Thực ra chỉ cần nghẹn ngào một câu “có”, lập tức sẽ bảo quay về.
Anh đã quen với việc Thẩm Chi luôn đi theo phía sau .
Nhưng ngày đó, đã chặn .
Cô không còn dựa dẫm vào nữa, dường như, cũng không cần nữa.
Nghĩ đến đây, lòng Cố Thâm bỗng thấy hoảng hốt.
Anh vẫn không kìm mà muốn đi tìm Thẩm Chi.
Từ sau khi chặn hôm đó, cũng không chủ đi tìm .
Anh cố chấp muốn dạy cho một bài học.
Nhưng sau cùng, người không chịu lại là .
Anh chủ tìm một bậc thang để xuống nước.
Gọi điện thoại bảo quay về.
Nhưng trong điện thoại lại vang lên giọng một người đàn ông lạ.
Thân mật như .
Nhưng biết, Thẩm Chi ngoan ngoãn lại bảo thủ, ở một nơi như Thập Trung, sẽ không dễ dàng thích ai ở đó.
Phương Diểu cũng bảo, Thẩm Chi chẳng qua chỉ muốn chọc tức mà thôi.
Nhưng bây giờ, kỳ thi đại học đã kết thúc, mà Thẩm Chi lại như thể biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của .
Anh đi đến trước cửa nhà , đèn trong phòng vẫn sáng.
Cố Thâm thở phào nhẹ nhõm, gõ cửa.
Bên trong có người đi ra mở cửa.
19
Anh cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình:
“Dì ơi, cháu tìm Chi…”
Lời còn chưa hết, đã khựng lại.
Trước mặt là một cặp vợ chồng trung niên xa lạ, mặc đồ ngủ.
“Hai người là ai? Sao lại ở nhà Thẩm Chi?”
Cặp vợ chồng cau mày :
“Thẩm Chi nào? Đây là nhà chúng tôi.”
Sắc mặt tái nhợt:
“Đây rõ ràng là nhà Thẩm.”
Hai người kia suy nghĩ một lát rồi giải thích:
“Cậu chủ nhà trước à?”
“Chủ nhà trước?”
“Phải, căn nhà này, chúng tôi mua lại hơn ba tháng trước rồi.”
“Vậy họ đâu? Họ chuyển đi đâu rồi?”
“Làm sao chúng tôi biết .”
Nói xong, cặp vợ chồng đóng sầm cửa lại.
Cố Thâm đứng sững trước cửa, mặt đầy hoang mang.
Thẩm Chi đã chuyển đi rồi? Tại sao không biết?
Tại sao không với ?
Cô đi đâu? Cô có còn quay về nữa không?
Anh muốn quay lại hỏi rõ, điện thoại lại vang lên.
Bạn thấy sao?