Ước Mơ: Cưới Em – Chương 6

6

Giọng điệu ban phát từ trên cao, khiến người ta có cảm giác khó chịu.

Như thể chỉ cần ta lên tiếng, tôi phải ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, vui vẻ trở về .

Tôi trưng vẻ mặt khó hiểu.

Vừa định mở miệng cúp máy, thì có người đã kề sát tai tôi trước:

“Baby, hôn phải nhắm mắt lại.”

“Còn nữa, đừng nhận điện thoại của đàn ông khác.”

……

Bên đầu dây kia, giọng của Cố Thâm mang theo cơn giận:

“Cậu là ai?”

“Thẩm Chi, trước khi tôi đổi ý, mau dọn đồ về đây.”

Tôi ngẩng đầu, vào khuôn mặt bất cần của Giang Dã trước mắt, không giải thích:

“Không, tôi thấy ở Thập Trung rất tốt.”

Cố Thâm bật vì tức giận:

“Thẩm Chi, lúc này tốt nhất cậu đừng có mà giận dỗi với tôi.”

“Ở cái nơi như Thập Trung, cậu thực sự định ở đó đến khi thi đại học sao?”

“Ước mơ của cậu không phải là đỗ Thanh Bắc à?”

Thì ra, ta biết ước mơ của tôi là vào Thanh Bắc.

Anh ta biết rằng tài nguyên giáo dục của Thập Trung không tốt.

Nhưng dựa vào cái gì? Anh ta bắt tôi rời đi, tôi liền phải ngoan ngoãn chuyển trường trong xấu hổ.

Bây giờ sắp thi đại học, lại bảo tôi quay về.

Tôi dứt khoát cúp máy, chặn luôn số của ta.

13

Khi Cố Thâm gọi lại lần nữa, thứ vang lên trong điện thoại chỉ là giọng tổng đài viên.

Anh ta đã bị Thẩm Chi chặn số.

Ba tháng nay, ta không còn thấy Thẩm Chi nữa.

Những buổi sáng quên ăn sáng, không còn ai chuẩn bị cho ta.

Anh ta luôn cảm thấy có chút không quen.

Thậm chí khi ở bên Phương Diểu, ta vẫn thường quay đầu lại.

Nhưng không còn thấy bóng dáng người luôn lặng lẽ phía sau nữa.

Anh ta nghĩ chắc chắn là do đã lớn lên cùng Thẩm Chi, nên đột nhiên tách ra mới có cảm giác không quen mà thôi.

Anh không suy nghĩ sâu xa.

Chỉ là mỗi tối về nhà, vẫn sẽ đứng dưới tầng nhà Thẩm Chi, ánh đèn trong phòng sáng lên, rồi mới yên tâm rời đi.

Cô chỉ là đang giận dỗi mà thôi.

Giờ vào học của Thập Trung muộn hơn Nhất Trung, suốt ba tháng ta chưa từng chạm mặt Thẩm Chi lần nào.

Nhưng khi nhớ lại giọng của chàng trai trong điện thoại khi nãy, ta vẫn có chút bận tâm.

Rồi tự nhủ, Thẩm Chi thích .

Nên khi tỏ với , đã đỏ mặt gật đầu đồng ý.

Họ lớn lên bên nhau, ta hiểu Thẩm Chi.

Một ngoan ngoãn, bảo thủ như , sao có thể đương ở một nơi như Thập Trung, chứ đừng là hôn ai khác.

Nhất định là cố ý để người kia , khiến ta phải để tâm.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta có chút nhẹ nhõm hơn.

Nhưng vẫn đứng dưới nhà , chỉ khi thấy bóng người loáng thoáng sau tấm rèm cửa, ta mới thực sự an tâm.

14

Sau kỳ thi thử.

Giang Dã chặn tôi trong kho dụng cụ.

“Điểm trung bình.”

Tôi đã thấy.

“Phải đợi thi đại học xong đã.”

“Không thể sớm.”

Bây giờ kỳ thi đại học sắp tới rồi.

Cậu ta gật đầu đồng ý.

Thời gian tiếp theo.

Chúng tôi ngày càng dành nhiều thời gian ôn tập hơn.

Giang Dã không tìm tôi nữa.

Chỉ là mỗi sáng, trên bàn tôi đều có một hộp sữa.

Trên đường về nhà vào buổi tối, cậu ta vẫn đi theo phía sau, không gần không xa.

Ngày con số đếm ngược trên bảng bị xóa đi.

Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến.

Sau khi từ phòng thi về nhà, tôi đã tự tính toán lại đáp án một lượt.

Sau khi cảm thấy có chút chắc chắn, tôi ngủ liền ba ngày.

Ngoại trừ rửa mặt và ăn uống, thời gian còn lại tôi đều dành để ngủ.

Bố mẹ bận rộn với công việc nên cũng không ngăn cản, chỉ để lại một xấp tiền cho tôi tự xoay sở.

Lúc tôi xuống tầng đi siêu thị.

Giang Dã đã đứng sẵn dưới nhà.

Nghe thấy tiếng , cậu ta tôi với ánh mắt nóng rực.

“Sao cậu lại ở đây?”

Cậu ta bước lên, ánh nắng chiếu lên người, khiến cậu ta càng thêm rực rỡ.

“Đến tìm hẹn hò.”

“Bây giờ không còn là sớm nữa.”

Tôi chớp mắt:

“Cậu đang gì thế?”

Cậu ta , đầu ngón tay chuẩn xác chạm vào sau tai tôi.

Dù có mái tóc che phủ, cậu ta vẫn ấn lên chiếc máy trợ thính của tôi.

“Tôi biết cậu đeo máy trợ thính.”

“Chẳng lẽ cậu muốn nuốt lời?”

Cậu ta nghiến răng, cứ như thể chỉ cần tôi thừa nhận, cậu ta sẽ lao lên cắn tôi một cái .

Tôi lúng túng:

“Không có.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...