Ước Mơ: Cưới Em – Chương 5

5

10

Khi dạy phụ đạo cho Giang Dã.

Tôi phát hiện khi bài thi, cậu ta hầu như chẳng gì cả.

Cho đến khi tôi bảo cậu ta xong một bài kiểm tra.

Không ngờ lại đạt một điểm số gần như hoàn hảo.

Vậy tại sao cậu ta lại đứng chót?

Tôi xem qua các bài thi khác.

Tốt lắm, môn tự nhiên xuất sắc, môn xã hội thì thảm không nỡ , lệch môn đến mức đáng sợ.

Tôi giảng một số bài tập, cậu ta nhanh chóng hiểu thấu.

Người giỏi toán đúng là thông minh.

Tôi có chút ghen tị.

Dù sao từ tiểu học, ngày nào tôi cũng tự giác bài tập, cuối tuần cũng hiếm khi ra ngoài chơi.

Sau khi đỗ vào Nhất Trung, tôi càng ngày càng học đến tận khuya, buồn ngủ thì vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh rồi tiếp tục ôn lại kiến thức đã học trong ngày.

Vậy mà tôi chỉ mới giảng mấy kiến thức thôi, cậu ta đã có thể suy luận ra những vấn đề liên quan.

Sau một thời gian dạy kèm, tôi phát hiện trí nhớ của Giang Dã rất tốt.

Chỉ là kỹ năng viết văn thực sự quá kém.

, tôi từng bước hướng dẫn cậu ta những điểm quan trọng khi viết văn:

“Có thể thêm vào các biện pháp tu từ và thành ngữ để triển khai nội dung.”

Một lúc sau, cậu ta hơi tựa lưng vào bàn phía sau.

Nhướng mày:

“Ví dụ?”

“Cứ lấy một câu bất kỳ rồi thêm thành ngữ vào là .”

Cậu ta khẽ :

“Ừm.”

“Ví dụ như, vừa rồi tôi và lớp trưởng đại nhân đều gục xuống bàn ngủ mất.”

“Có thể thêm thành ngữ…”

Tôi cậu ta đầy mong đợi.

Nhiệt độ đầu hè dần trở nên oi bức, tôi cầm ly nước trái cây mẹ mang lên uống một ngụm.

Cậu ta tôi, đôi mắt đen sâu thẳm:

“Vừa rồi tôi và lớp trưởng đại nhân điên loan đảo phượng ngủ một giấc.”

“Phụt.”

11

Còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Hầu như ngày nào cũng có mấy lần thi thử.

Không khí căng thẳng.

Giáo viên chủ nhiệm đã đổi tiết tự học cuối cùng thành hoạt tự do.

Vương Mỹ Mỹ ghé sát lại gần tôi:

“Kỳ thi đại học kết thúc rồi, nam thần của tớ cũng sắp xa tớ rồi.”

“Kỳ thi đại học gì chứ, rõ ràng là mùa kết thúc của những mối đơn phương.”

Trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh lần trước cờ đi ngang qua sân thể dục, ấy chỉ vào một nam sinh và đó là nam thần của mình.

Một nam sinh với cặp kính dày hơn cả đáy chai bia, suốt ngày cầm một quyển sách trên tay.

Vương Mỹ Mỹ chạy đến đưa nước cho cậu ta, cậu ta chỉ liếc ấy một cái rồi :

“Cậu từ bỏ đi, Vương Mỹ Mỹ, tôi sẽ không quen với một học sinh đội sổ như cậu đâu.”

Ban đầu tôi định an ủi ấy một chút, đối phương lại :

“Không hổ danh là học bá lạnh lùng, thật sự rất lạnh nhạt, tớ thích thế.”

Tôi: ……

Chắc trường đã lâu lắm rồi không kiểm tra thị lực cho học sinh.

Con mắt chọn người của Vương Mỹ Mỹ có vẻ không tốt lắm.

“Chi Chi, cậu có muốn đương không?”

Yêu đương.

Tôi khựng lại, dừng bút.

Hơi thở ai đó phả lên gáy tôi.

Dường như cũng đang chờ câu trả lời.

Tôi lắc đầu.

“So với đương, thêm một đề thi có vẻ thiết thực hơn.”

……

Nửa đêm.

Giang Dã gửi tin nhắn cho tôi:

“Đề thi, đề thi, cậu chỉ biết có đề thi thôi.”

“Nó đẹp trai bằng tôi không? Nó có cơ bụng không?”

Đính kèm: một bức ảnh cơ bụng nhỏ giọt nước.

Trên phần bụng trắng nõn, đường nét cơ bắp rõ ràng.

Ngay sau đó là ba tin nhắn bị thu hồi.

Tôi: ???

12

Trên đường tan học ngày hôm sau.

Giang Dã không nhịn mà chặn tôi trong con hẻm nhỏ bên cạnh.

“Thẩm Chi.”

“Sau kỳ thi đại học, chúng ta chuyện đi.”

“Nói chuyện gì?”

Cậu ta nghiêng người, ghé sát lại, tôi chằm chằm:

“Yêu đương.”

Quả nhiên là thích tôi.

Tôi mím môi.

“Không .”

“Tại sao?”

“Văn cậu chỉ có ba điểm.”

Cậu ta vò đầu, vẻ mặt ấm ức:

“Thì sao chứ.”

Thiếu niên cao ráo, chân dài, đường viền xương hàm sắc nét.

Tôi cong môi:

“Ngày mai thi thử, bài văn phải đạt mức trung bình mới .”

Giang Dã nghiến răng:

“Được.”

Trong túi, điện thoại tôi rung lên.

Tôi lấy ra, vô lướt tay nghe máy.

Từ loa truyền đến giọng của Cố Thâm:

“Thẩm Chi.”

“Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai về Nhất Trung.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...