Trước ánh mắt thương của mọi người, tôi ôm đồ chuẩn bị rời đi.
Đi đến cầu thang, tôi nghe thấy thân của Cố Thâm đang khuyên :
“Cậu quên Thẩm Chi bị khiếm thính rồi sao? Một mình ấy đến trường khác, lỡ bị bắt nạt thì sao?”
“Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, trước kia cậu thích ấy như , thực sự nỡ đuổi ấy đi à?”
Cố Thâm dựa vào tường, khẽ :
“Có gì mà không nỡ? Trước kia là trước kia, thanh mai sao đấu lại thiên giáng, cậu chưa nghe qua à?”
“Với lại, ba tháng sau, tôi sẽ đưa ấy về.”
Nói xong, như thể nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên.
Và thấy tôi đứng ở bậc cầu thang.
Ánh mắt dừng lại trên tai tôi – nơi đã hơi sưng đỏ – rồi khẽ nhíu mày.
Vô thức tiến lên, nắm lấy tay tôi:
“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi mua máy trợ thính mới.”
“Xem như tôi bồi thường cậu.”
Tôi lắc đầu:
“Không cần đâu, cái đó vốn cũng là cậu tặng tôi.”
“Giờ thì, coi như huề nhau.”
Khoảnh khắc vỡ máy trợ thính của tôi, cơn đau nhói bên tai đã giúp tôi hạ quyết tâm.
Không muốn có bất cứ liên quan gì đến Cố Thâm nữa.
03
Cố Thâm sững người.
Chiếc máy trợ thính ấy là món quà sinh nhật năm mười bảy tuổi tặng tôi.
Nhà họ Cố chưa từng dạy con cái tiêu xài hoang phí, tiền tiêu vặt của Cố Thâm cũng chẳng nhiều. Để mua chiếc máy trợ thính này, đã thêm suốt hai tháng hè năm ngoái, thậm chí bỏ hết tiền tiêu vặt của mình.
Khi đó, chàng trai mười bảy tuổi ấy đã lén đeo máy trợ thính cho tôi lúc tôi ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, tôi sững sờ bật khóc, lại cuống quýt dỗ dành.
Cố Thâm từng rất tốt với tôi, tốt đến mức dì Cố đã vô số lần bảo tôi con dâu bà.
Khi đó, Cố Thâm rạng rỡ:
“Còn cần mẹ sao? Vợ mà con nuôi từ bé, chẳng lẽ để người khác hưởng à?”
Mọi người đều tin chắc rằng chúng tôi sẽ cùng nhau lên đại học, đương, rồi kết hôn.
Cố Thâm từ nhỏ sống cùng ông nội, nhà ngay cạnh nhà tôi. Chúng tôi lớn lên bên nhau, mỗi sáng gọi tôi dậy, mỗi ngày mang cặp sách giúp tôi.
Anh tỏ , tôi đỏ mặt gật đầu đồng ý.
Nhưng rồi Phương Diểu xuất hiện, tất cả thay đổi.
Lúc ấy đến với tư cách học sinh chuyển trường, Cố Thâm – người vẫn luôn ngồi cạnh tôi – ấy thật lâu.
Khi ấy, tôi đã biết, có điều gì đó không còn như trước nữa.
Quả nhiên, về sau, Cố Thâm và Phương Diểu càng lúc càng thân. Anh không còn đi học, tan học cùng tôi, yên sau xe đạp của cũng trở thành vị trí riêng của ấy.
Dù tôi chủ giữ khoảng cách với Cố Thâm, Phương Diểu vẫn không thích tôi.
Cô ấy trách móc rằng tôi cố gắng học tập là để người khác nghĩ rằng Cố Thâm chọn sai người.
Dần dần, ngay cả Cố Thâm cũng tin như và cực kỳ chán ghét tôi.
Anh nắm tay Phương Diểu, ngay trước cả lớp quát tôi mưu mô, tâm cơ.
Phương Diểu vừa khóc vừa tố cáo tôi không biết giữ khoảng cách, cố chen vào giữa bọn họ.
Nhưng rõ ràng, tôi và Cố Thâm lớn lên bên nhau, là tỏ trước, là sau kỳ thi đại học chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Thế mà Cố Thâm chỉ đứng im, không hề giải thích.
Tôi hoàn toàn thất vọng.
Nghĩ rằng rời xa , mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Cho đến hôm nay.
…
Cố Thâm há miệng, như muốn gì đó.
Nhưng Phương Diểu lên tiếng trước:
“A Thâm, đi thôi, chúng ta về nào.”
Anh tôi một cái.
Cuối cùng, vẫn quay người rời đi.
04
Về đến nhà, trong bữa cơm, ba tôi dè dặt nhắc đến chuyện muốn nghỉ việc để tự mở một công ty nhỏ.
Ông cẩn thận hỏi ý kiến tôi và mẹ:
“Nếu khởi nghiệp, cuộc sống sẽ không còn ổn định như bây giờ.”
“Hơn nữa, tiền tiết kiệm của chúng ta không nhiều, ba định bán căn nhà này, rồi mua một căn ở ngoại ô.”
“Hai mẹ con thấy sao?”
Mẹ tôi nhíu mày:
“Lão Thẩm, hay là thôi đi? Chi Chi sắp vào đại học rồi, sau này tốt nghiệp còn phải chuẩn bị của hồi môn, lỡ như…”
“Chúng ta cũng lớn tuổi rồi.”
Ba tôi im lặng.
Ông biết chuyện giữa tôi và Cố Thâm, vì thế bao năm qua, dù có nhiều người muốn mời ba rời khỏi Cố thị, ông vẫn không d.a.o .
Thậm chí, vì Cố Thâm là con trai duy nhất, ông càng tận tâm tận lực với công việc ở Cố thị, lại càng không dám chủ từ chức.
Ba mím môi:
“Cũng phải… Vậy thì…”
Bạn thấy sao?