Ngoại truyện (Giang Dã):
1.
Giang Dã chưa từng cho Thẩm Chi biết.
Lúc đứng trên bục giảng tự giới thiệu, ngẩng đầu lên liền thấy .
Đôi mày mắt quen thuộc.
Còn có giọng mềm mại của :
“Chào mọi người, mình tên là Thẩm Chi, Chi trong hoa dành dành.”
Trong ký ức, bé mặc quần yếm xanh lam đi theo sau :
“Mình tên là Thẩm Chi, Chi trong hoa dành dành.”
Về sau, và Thẩm Chi trở nên thân thiết.
Tiền tiêu vặt đều dùng để mua kẹo cho Thẩm Chi.
Anh : “Kẹo mua, phải để vợ ăn.”
Anh ngây thơ hiểu rằng vợ là người sẽ ở bên cạnh cả đời.
Thẩm Chi : “Vậy em vợ nhé.”
…
Nhờ có , Thẩm Chi sáu tuổi đã bị sâu răng trước khi thay răng sữa.
Nhìn đứng trên bục giảng trong bộ đồng phục váy kẻ sọc đỏ sẫm và áo sơ mi trắng.
Anh rung ngay từ cái đầu tiên.
Khóe môi không kìm mà cong lên.
Vợ , đã tự mình trở về rồi.
Có người nhận ra biểu cảm của , mặt đầy kinh ngạc.
Anh trừng mắt người đó, sau đó úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ.
Không ngờ Thẩm Chi lại sắp xếp ngồi ngay phía trước .
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa và Vương Mỹ Mỹ.
Trong mũi tràn ngập hương thơm từ phía trước.
Sau giờ học, không rời đi.
Đợi đến khi Thẩm Chi học bài xong.
Anh chắc chắn Thẩm Chi sẽ đánh thức mình, vì Vương Mỹ Mỹ đã bảo rằng trường sẽ khóa cửa.
Quả nhiên.
Anh không kìm nén , gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, khẽ :
“Cảm ơn vợ nhé.”
Nhìn thấy đôi mắt ngây ngốc của , cong môi, che giấu cảm rồi đứng dậy rời đi.
2.
Về đến nhà.
Anh mơ thấy quá khứ.
Năm bảy tuổi, và mẹ trở về nhà, nghe thấy tiếng của cha cùng giọng nũng của một người phụ nữ.
Sau đó, bên tai là tiếng cầu xin kinh hãi của người phụ nữ đó, cùng tiếng mẹ gào thét đầy tuyệt vọng.
Tiếng xin lỗi của cha xen lẫn sự giận dữ.
…
Anh lao vào, đứng chắn trước mẹ, muốn bảo vệ bà.
Nhưng lại bị cha ném vào phòng, khóa cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng đập .
Cuối cùng, mọi âm thanh đều biến mất.
Cánh cửa Thẩm Chi đẩy ra.
Cô ôm lấy , người đang co ro trong góc.
Thẩm Chi mang theo rất nhiều kẹo, thứ mà thích nhất lúc bấy giờ.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, biết những chuyện đó đủ để khiến mọi đứa trẻ sợ hãi.
Đến chiều tối, cha mẹ trở về.
Trong tay mỗi người cầm một quyển sổ đỏ cùng nhiều giấy tờ.
Mẹ mắt đỏ hoe thu dọn đồ đạc, mua vé máy bay ra nước ngoài.
Cha lạnh rồi ôm lấy thư ký rời đi.
Ngôi nhà này, chỉ còn lại một mình .
Tận đến đêm khuya, ông bà nội mới đến đón về nhà cũ.
Ngồi trên xe, cố gắng ghi nhớ con đường này.
Nhưng đến sáng hôm sau tỉnh dậy, lại quên mất.
Sau đó, đã thử quay lại. Nhưng ông bà nội nghĩ rằng muốn tìm cha mẹ, liền thở dài ngăn cản.
Anh chỉ là muốn tìm Thẩm Chi.
Anh biết, mình đã bị cha mẹ bỏ rơi.
3.
Hải Thành rất lớn.
Lớn đến mức dù mỗi tuần đều lần theo ký ức để tìm kiếm, vẫn không thể tìm lại con đường đó.
Hải Thành rất nhỏ.
Nhỏ đến mức lại một lần nữa gặp Thẩm Chi.
Là thanh mai trúc mã.
Cũng là tiếng sét ái .
Mùa hè chưa từng biến mất, và em rồi sẽ tái ngộ.
-Hết-
Bạn thấy sao?