Cuối cùng, ta cũng nhận ra, Thẩm Chi không còn để tâm đến mình nữa.
Đã từng có lần, sau một trận ẩu đả với người khác, ta lo bị mẹ cằn nhằn, nên đã sang nhà Thẩm Chi.
Lúc đó, Thẩm Chi cẩn thận dùng tăm bông bôi thuốc cho ta:
“Còn đau không?”
…
Anh ta từng nghĩ rằng chỉ cần mình quay đầu lại, Thẩm Chi vẫn sẽ đứng sau lưng chờ đợi.
Anh ta đã tự tin chắc chắn như .
Nhưng cuối cùng, sau khi rời khỏi Nhất Trung, Thẩm Chi đã hoàn toàn buông bỏ tất cả.
Cô ấy có một người trai mới.
Anh ta nhớ lại ngày Thẩm Chi rời khỏi Nhất Trung, bóng lưng kiên cường, còn vành tai bị bóng rổ đập trúng thì bầm tím.
Bạn thân của ta đã thở dài khuyên nhủ:
“Cậu không sợ ấy sau này sẽ không quay về nữa à?”
Anh ta chỉ lạnh trong lòng.
Bố của Thẩm Chi việc trong công ty nhà ta.
Nhà ấy cũng ở gần nhà ta.
Tất cả mọi thứ về Thẩm Chi đều không thể tách rời khỏi ta.
Chỉ là chuyển trường thôi, ấy sao có thể không quay về bên ta ?
Chiều hôm ấy, dưới ánh hoàng hôn, người kia :
“Cố Thâm, thanh mai trúc mã của cậu cũng có thể trở thành thiên giáng của người khác đấy.”
Anh ta không để tâm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, mới thấy câu đó mỉa mai biết bao.
Khi ta tự mãn tuyên bố rằng thanh mai không bằng thiên giáng, thì chính thanh mai của ta đã trở thành thiên giáng của người khác.
24
Tôi và Giang Dã đính hôn vào kỳ nghỉ hè trước khi năm ba đại học bắt đầu.
Ngày đính hôn, bố mẹ của Giang Dã cũng đến.
Kể từ khi ở bên nhau, đây là lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ ấy.
Anh ấy chỉ từng kể rằng mình lớn lên ở nhà ông bà nội.
Còn về bố mẹ, ấy chỉ rằng họ đã ly hôn khi ấy bảy tuổi, ngoài ra không đề cập gì thêm.
Mẹ của Giang Dã trở về từ nước ngoài, phong thái sang trọng.
Còn cha ấy, từ khoảnh khắc mẹ xuất hiện, ánh mắt chưa từng rời khỏi bà.
Cho đến khi mẹ tôi bước tới, hơi kinh ngạc hỏi:
“Cô là… chị Sen, người từng sống trên tầng nhà chúng tôi phải không?”
…
Lúc này, tôi mới biết, thì ra nhà của Giang Dã từng ở ngay tầng trên nhà tôi.
Sau khi bố mẹ ly hôn, ấy mới chuyển đi.
Rồi căn nhà đó rao bán.
Dần dần, tôi quên mất cậu bé năm đó.
Cho đến khi gia đình Cố Thâm chuyển đến.
Tôi vẫn giữ thói quen chạy lên tầng trên tìm người chơi cùng.
Tôi chợt nhớ đến ký ức về một cậu bé nhỏ nhắn, thường dùng tiền tiêu vặt mua kẹo cho tôi ăn.
“Ăn kẹo của rồi, sau này lớn lên phải vợ đấy.”
Giọng trẻ con non nớt chợt vang lên bên tai tôi.
Tôi kinh ngạc về phía Giang Dã.
Nhớ lại ngày ấy đánh nhau với Cố Thâm, cậu ấy đã :
“Nói đến thanh mai trúc mã, tôi và Chi Chi mới đúng.”
“Khi tôi quen ấy, cậu còn chẳng biết đang ở đâu nữa.”
Thì ra, ấy thật.
Rồi tôi lại nhớ đến ngày chuyển trường, ấy đã với tôi: “Cảm ơn vợ nhé.”
Nụ rạng rỡ và ngạo nghễ.
…
25
Sau tiệc cưới, tôi nhận một món quà nặc danh.
Là một bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản.
Phía dưới đã có chữ ký của Cố Thâm.
Sau khi tôi vào Đại học, Cố Thâm đã tìm tôi vài lần.
Chỉ là Giang Dã luôn canh chừng nghiêm ngặt, cộng thêm việc tôi từ chối gặp mặt.
Anh ta chỉ có thể đứng dưới ký túc xá của tôi, đợi hết đêm này qua đêm khác.
Sau đó, nghe ta ra nước ngoài, không may gặp phải vụ nổ s.ú.n.g và bị thương ở một chân.
Phương Diểu thì thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm tin tức về Cố Thâm trong nhóm chat. Khi đó, điểm thi đại học của ta không tốt, cuối cùng dựa vào lợi thế của việc học múa mà đỗ vào một trường nghệ thuật ở phía Nam.
Chẳng bao lâu, ta đã thay vài người trai là con nhà giàu.
Nhưng mỗi mối quan hệ đều kết thúc trong thất bại.
Cô ta từng nhờ người liên hệ với Cố Thâm ở nước ngoài, ta chưa từng trả lời.
Giang Dã từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo.
Nhìn thấy chữ ký trên bản hợp đồng, ấy khẽ khẩy:
“Vẫn chưa từ bỏ à?”
Bạn thấy sao?