“Phu quân.”
Ta vô thức gọi một tiếng.
Hắn đứng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, bất như tượng.
Tấm lưng rộng lớn che kín người trong lòng.
Chỉ lộ ra chiếc váy lụa vấn lấy cánh tay, cùng với mái tóc lay nhẹ nhàng trong gió.
Ta đang định cất tiếng gọi thêm một lần nữa, thì chợt nghe thấy một giọng nữ yếu ớt vang lên.
“Tạ ơn tướng quân ra tay tương trợ.”
“Nếu sau này có chuyện gì, cứ tìm Trần phó tướng.”
Giọng Bùi Tiêu vừa nhẹ vừa trầm.
“… Vâng, dân nữ ghi nhớ rồi.”
Cùng lúc ấy, một đôi mắt từ sau vai Bùi Tiêu lộ ra, chằm chằm về phía ta.
Thần sắc yếu đuối, ánh mắt lại rực lửa.
Trong đầu ta chợt lóe lên một gương mặt.
Nhiều năm hái thuốc, ta luôn có thể phân biệt hai loại thảo dược như giống nhau công hiệu lại trái ngược hoàn toàn chỉ nhờ vào một điểm rất nhỏ.
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
Sư tỷ từng khen ta là người sinh ra để ăn chén cơm của dược sư, chỉ tiếc là bị chôn vùi trên núi.
Lúc này, ta khẽ nghiêng đầu, nheo mắt lại.
Bùi Tiêu dường như cũng nhận ra điều gì đó, thân hình hơi , lập tức đặt người trong lòng xuống, quay đầu về phía ta.
“Phu nhân.”
Hắn gọi ta một tiếng, rồi mỉm : “Phu quân của nàng có oai phong không?”
Ta không trả lời, ánh mắt vượt qua hắn, rơi thẳng vào người đang đứng phía sau, kẻ đang lặng lẽ ta bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo.
“Ngươi tên là gì?”
Nương tử bán nước cụp mắt xuống, ngập ngừng đáp:
“Hồi bẩm phu nhân, tiểu nữ tên là Đinh Lan. Vừa rồi tướng quân là vì cứu tiểu nữ nên mới ôm lấy… mong phu nhân đừng trách, cũng xin… cũng xin đừng trách tướng quân.”
Những lời này quả thật là vô lý.
Nếu là lúc thường ở trong phủ, với kiểu ăn vượt lễ như , Bùi Tiêu đã sớm quát mắng hoặc trách .
Thế lúc này, lời ấy lại từ miệng một nữ tử chốn kinh thị thốt ra, lại toát lên vẻ quan tâm khờ dại và chân thành.
Bùi Tiêu không gì, chỉ khẽ mím môi, khóe mắt liếc nghiêng.
[ – .]
Có lẽ vì góc , dáng vẻ hiện tại của Bùi Tiêu khiến ta cảm thấy có chút xa lạ.
Trầm mặc một lát, ta lại hỏi: “Đào Chi là gì của ngươi?”
05
Đinh Lan ngẩng đầu, trừng mắt, vẻ mặt hoang mang: “Đào Chi? Tiểu nữ không quen biết.”
Bùi Tiêu liếc ta một cái, rồi nhảy lên xe ngựa.
Dây cương khẽ , xe ngựa từ từ lăn bánh, một lúc sau, hắn trầm giọng hỏi: “Phu nhân cớ sao đột nhiên nhắc tới Đào Chi?”
Ta đáp như thật: “Dung mạo của nương Đinh Lan khác Đào Chi, đôi mắt lại giống hệt nhau, thiếp đoán hẳn có mối quan hệ sâu xa.”
Bùi Tiêu hơi cụp mắt.
“Chắc là nàng lầm rồi. Đào Chi là nhi, quản gia từng đến quê cũ của nàng ấy dò hỏi, đã chẳng còn thân nhân nào trên đời.”
Ta không thêm gì nữa.
Đào Chi vốn là đại nha hoàn trong viện Bùi Tiêu.
Những năm hắn sống phóng túng ở biệt viện, thường xuyên họa, bọn hạ nhân ai nấy đều đau đầu mà không sao quản nổi.
Chỉ có Đào Chi, là người duy nhất không xem hắn là chủ tử, thậm chí dám ngang nhiên đối chọi với hắn.
Trong đời Bùi Tiêu xưa nay chưa từng có ai đối xử như thế với mình, có lẽ cảm thấy mới mẻ, hoặc cũng có thể là thú vị, hắn chẳng những không trách, mà còn để nàng tự do, lại còn ban cho nhiều đặc quyền.
Những năm ấy, đám hạ nhân trong biệt viện đều xem Đào Chi như nửa vị chủ tử, có chuyện gì cũng chẳng qua hỏi Bùi Tiêu, mà tìm thẳng đến Đào Chi.
Cho đến khi ta xuất hiện.
Lần đầu tiên ta gặp Đào Chi, ta không biết nàng là ai, bởi y phục nàng mặc, trâm cài trên đầu nàng dùng, đều tinh xảo và hoa lệ hơn ta rất nhiều.
Bùi Tiêu sai nàng mang hoa quả và điểm tâm cho ta.
Nàng chỉ lặng lẽ liếc ta một cái, rồi xoay người rời đi.
Khi đó ta vừa bước chân vào nội viện của hào môn, chẳng hiểu rõ bao nhiêu quy củ, chỉ nghĩ rằng ai cũng có điều ưa ghét, nàng không thích ta, thì cũng chẳng có gì lạ.
Sau khi thành thân, để thực hiện lời hứa với ta, Bùi Tiêu không chỉ cắt đứt giao du với đám công tử rảnh rỗi bên ngoài, mà còn đổi hết nha hoàn hầu hạ bên người thành tiểu đồng.
Vậy nên, Đào Chi liền trở thành người trong viện của ta.
Nàng ở biệt viện quản việc đã nhiều năm, vừa cần cù tháo vát, lại thông minh kiêu hãnh. Vì chăm sóc Bùi Tiêu đang bệnh mà thức trắng nhiều đêm đến nỗi ho ra máu, cũng dám vì một hạ nhân phạm lỗi mà mạnh dạn tranh cãi với hắn trước mặt bao người.
Cho nên, dù thế đã khác xưa, trong lòng đám hạ nhân, nàng vẫn giữ phần nào uy tín và cảm.
Thành ra, những lời ta dặn trong viện, việc ta sai bảo, bọn nha hoàn đều phải thái độ và sắc mặt của nàng trước rồi mới quyết định có nghe theo hay không.
Khi ấy ta đang nỗ lực thích nghi với hoàn cảnh mới, lại chưa từng có kinh nghiệm sống trong hậu viện đại trạch, hoàn toàn không nhận ra thái độ của những người bên dưới có gì bất thường.
Cho đến ngày đó, ta với tư cách là tân nương, cùng Bùi Tiêu dự tiệc quan phủ.
Bạn thấy sao?