“Chậc, Thành An, cậu đi khách sạn phòng ngủ đi, ngày nào cũng thấy cậu ngủ ở đây…”
Bạn cùng bàn của Tạ Hi Thư tên Thành An, cũng xem như khác người ở trường trung học Nam Minh số ba.
Nghe nhà Thành An tương đối giàu có, cũng khá có quyền, theo lý mà cũng không đến nỗi lưu lạc đến nơi như trường trung học Nam Minh số ba này. Nhưng có lời đồn rằng trước đây ở trường quốc tế Thành An từng khiến người ta vỡ đầu, nhà đối phương lại có chút thế lực, cuối cùng để tránh đầu sóng ngọn gió, Thành An mới chuyển trường tới đây.
Cũng có thể vì xuất thân khác biệt, Thành An gần như không tiếp với những người khác trong trường, chuyện nhiều nhất ở trường mỗi ngày là nằm ngủ trên bàn. Giáo viên cũng trúng điểm này mới để Thành An thành cùng bàn cố định của Tạ Hi Thư.
Nhưng mà, dù thường ngày Thành An rất ít khi chơi cùng người ở trường Nam Minh, nam sinh trong lớp ít nhiều đều nghe tiếng gió, nên đều vẫn nể mặt hắn một chút.
Nam sinh họ Trần cũng không ngoại lệ, u ám trừng mắt liếc Tạ Hi Thư, sau khi lẩm bẩm đôi cầu thì xoay người đi mất.
Tạ Hi Thư im lặng bóng dáng rời đi của cậu ta, sau đó lại mặt bàn.
Khăn tay ướt sũng xếp thành một ngọn núi nhỏ trên một góc bàn, bàn đã lau sạch sẽ, sách tham khảo và đề thi ướt đầm rõ ràng không khôi phục .
Tạ Hi Thư mím chặt môi, nhoáng cái ném sách tham khảo vào trong ngăn kéo, sau đó rút một tờ đề khác trải lên bàn, qua hồi lâu cũng không bút.
Thành An lại ngáp thêm lần nữa, nhích lại gần Tạ Hi Thư: “Cậu đừng để ý tên kia, chẳng qua cậu ta ganh tỵ nhảm thôi, cậu cứ xem như cậu ta đánh rắm đi. Nhưng cậu ta thường hay dính lấy bọn người Tề Vụ, lỡ như cậu chống đối cậu ta khiến Tề Vụ tới đây, sẽ không thu xếp … đúng rồi cậu bài tập chưa cho tôi mượn chép tí.”
Tạ Hi Thư “ừ” một tiếng rồi rút bài tập ra đưa cho Thành An, bản thân lại thu dọn đồ đạc đứng dậy.
“A? Trạng nguyên cậu đi đâu ?!”
Thành An bị tác của Tạ Hi Thư dọa sợ, hỏi theo bản năng.
Tạ Hi Thư quay đầu lại, người duy nhất bản thân có thể trao đổi trong lớp này, thản nhiên đáp: “Ở đây khiến tôi đau đầu, tôi ra ngoài đi dạo.”
*
Tạ Hi Thư cũng không có lệ với Thành An.
Quả thật cậu hơi đau đầu, gần đây toàn thành phố A đang bùng nổ bệnh cúm, Tạ Hi Thư không chút nghi ngờ có lẽ bản thân cũng trúng chiêu rồi, cơ thể cậu vẫn duy trì ở nhiệt độ sốt nhẹ từ hai ngày trước. Cũng may nhiều năm như Tạ Hi Thư đã sớm quen cảm giác khó chịu do bị sốt, nên bình thường cũng không bộc lộ gì ở trường. Nhưng hôm nay những người đó thật quá đáng, hơn nữa ban nãy Trần Biệt lại ra phiền phức nhỏ, Tạ Hi Thư rốt cuộc không thể kiềm chế bực bội trong lòng, dứt khoát rời khỏi phòng học hít thở khí trời.
Lúc đi ngang qua chiếc bàn học trống không phía sau, Tạ Hi Thư liếc mắt theo bản năng.
Lúc này cả lớp 1 đều đang ồn ào hỗn loạn, vì để tiện cho bọn họ đánh bài chơi trò chơi mà đa phần bàn ghế đã bị đẩy đi tán loạn, chỉ duy chiếc bàn không ai ngồi kia lại đặt ngay ngắn lạ thường, thậm chí ngay cả dưới đất cũng sạch sẽ, không có lấy nửa mảnh vỏ hạt dưa.
Giống như có một kết giới không thể thấy , có vẻ kỳ lạ khác thường.
À, đúng rồi, đó là chỗ ngồi của Tề Vụ —- Tạ Hi Thư lập tức phản ứng lại trong một thoáng ngắn ngủi.
*
Tề Vụ vẫn luôn ngồi ở dãy cuối cùng trong phòng.
Một phần là vì vóc dáng nam sinh thật sự cao lớn, mười bảy mười tám tuổi đã cao một mét chín mươi mấy. Nhưng lại không cao gầy như cây gậy trúc mà cao lớn cường tráng người đầy cơ bắp cực kỳ rắn chắc, dạng người này, ngồi ở chỗ khác cũng sẽ bắt mắt giống như một bức tường.
Bạn thấy sao?