Cô ta đầy vẻ tự mãn. Cô ta đã biến trò chơi tiền bạc thành trò chơi . Tâm trạng tôi vốn đã rất tệ, nghĩ đến việc Tạ Thần đã phản bội tôi hơn một năm nay khiến tâm trạng tôi càng trở nên tồi tệ hơn.
Tôi thấy ta nên hỏi ta ba câu:
“Bây giờ Tạ Thần đã kết hôn với chưa ? Nếu Tạ Thần thật sự , tại sao ta lại đăng ký kết hôn với tôi? Nếu thực sự , tại sao Tạ Thần vẫn không chịu ly hôn với tôi?”
Nụ trên mặt ta lập tức biến mất,
Rồi tôi cũng tự trả lời: “Cô chạy theo tiền bạc của ta, còn ta lại chạy theo sự tươi mới của , hay cách khác là sự tiếc nuối khi không có . Một cuộc vụng trộm hay còn gọi là một thỏa thuận bẩn thỉu mà ngay cả một con c–hó cũng coi thường gọi đó là . Con c–hó mà nghe thấy điều này nó cũng nôn ra mất.”
Lâm Việt: “…………”
Lâm Việt có chút kích trước câu trả lời của tôi: “Tức Mặc, tại sao không buông tha cho Tạ Thần?”
Tôi liếc ta và : “Đây là lần duy nhất trong đời tôi để tự tin vơi vai trò tiểu tam. Đừng chọc tức tôi nữa, nếu không, cẩn thân danh tiếng của .”
Nói xong tôi vẫn thấy khó chịu. Tôi lại bổ sung: “Còn nữa, bây giờ Tạ Thần đã cân nhắc thiệt hơn, ta cảm thấy vô dụng, chỉ kéo ta xuống, cho nên ta không muốn tiếp tục ở bên . Anh ta đến quấy rầy tôi chứ không phải tôi đến quấy rầy ta, hiểu không? Nếu thật sự có ích như , hãy nhanh chóng khiến Tạ Thần ly hôn với tôi. Chừng nào còn chưa ly hôn chừng đó tôi còn phát ốm.”
Sắc mặt Lâm Việt lập tức tái nhợt.
Ôi, thật lãng phí khi sống mà phụ thuộc vào đàn ông.
Nhưng để ly hôn Tạ Thần nhanh hơn, tôi muốn cho ta một con đường tắt, tôi : “Nếu rảnh đến đây tức giận với tôi thì tốt nhất nên nghĩ cách hài lòng mẹ chồng tương lai của mình.”
12
Sau khi Lâm Việt đi ra ngoài, tôi lại cờ gặp Tống Viễn.
Tống Viễn không biết đã nghe những gì, vẻ mặt không nên lời: “Cô có chịu nổi không? Tiến lên tát ta hai cái, để ta nhận ra sự thật.”
Tôi trợn mắt Tống Viễn: “Tôi không muốn gặp rắc rối, nếu rắc rối sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.”
Tống Viễn trầm ngâm gật đầu: “Đúng , công ty còn có cổ phần của tôi, tôi không thể xúi giục như thế .”
Tôi:”……”
Tống Viễn nhất quyết kéo tôi đi ăn trưa, thực chất chỉ là để buôn chuyện, thậm chí còn giả vờ lấy tư cách là cổ đông của công ty mà : “Tôi nghĩ tôi có quyền biết chuyện này, là người quyết định của công ty, nếu chuyện giữa và Tạ Thần không suôn sẻ, tôi có thể tránh trước rủi ro và rút vốn.”
Tôi:”……”
Anh ta: “Cô biết đấy, ngay từ đầu tôi đã đầu tư chỉ vì là người nghiện công việc và chắc chắn sẽ giúp tôi kiếm tiền. Lúc đó, bố tôi cũng dặn tôi đừng để bị lừa và thuyết phục tôi đừng đầu tư.”
Đúng , Tống Viễn là phú nhị đại, chỉ muốn tự mình , không muốn ỷ lại vào bố mình. Những gì ta cũng là sự thật, để Tống Viễn mua cổ phần, tôi đã uống với ta ba ly, cuối cùng mới thuyết phục ta.
Đã hơn một tháng rồi, chuyện giữa tôi, Tạ Thần và Lâm Việt, tôi thật sự chưa cho ai biết, trong lòng tôi rất không vui. Chẳng thà cứ tâm sự hết với Tống Viễn, thậm chí chuyện Tạ Thần : “Trong giới này có rất nhiều ông chủ có nhân.” Tôi cũng kể.
Tống Viễn nghe xong, liền phán: “Yêu đương mù quáng. Tạ Thần như là vì ta không có ý định đàn ông nữa phải không?”
Đây không phải là sự thật sao?
Nếu Tạ Thần vẫn muốn đàn ông thì ta đã để tôi ra đi và ly hôn với tôi từ lâu rồi. Anh ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp chỉ để đe dọa tôi, ta còn dám những điều ng–u ng–ốc như cầu tôi dọn sạch sẽ và ra khỏi nhà khi biết tôi ngang tài ngang sức với ta.
Tống Viễn thấy tâm tôi không tốt, liền : “Đừng để bị ta lừa. Cô sao ? Trên đời này có một số kẻ dối trá, cũng có những người đàn ông tốt.”
13
Vì tôi và Tạ Thần chia tay, dù cả hai chúng tôi đều không tiết lộ lý do đám cưới không thể diễn ra như dự kiến công ty cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Chỉ hơn một tháng, sau khi hợp đồng của các đối tác trong 3 dự án của công ty hết hạn, không có đàm phán gia hạn. Vì ba lần hợp tác đó đều do tôi thực hiện nên họ lo lắng về những thay đổi tiếp theo của công ty sau khi chúng tôi chia tay. Người kinh doanh đều rất rõ ràng
Thế là Tạ Thần lại đến gặp tôi. Điều đầu tiên ta là là: “Cho dù chúng ta có ly hôn thì em cũng không cần phải thành lập công ty mới. Công ty này là tâm huyết của em.”
Tôi:”?”
Không đến việc tôi thực sự không lập công ty mới, ta dường như đã quên mất hơn một tháng trước, ta muốn tôi rời khỏi nhà. Hơn nữa, trụ sở chính có liên quan gì đến tôi chứ?
Tôi ta như người thiểu năng: “Anh ở gần c–hó lâu quá nên bị đồng hóa hả? Gặp người thì có sủa không?”
Tạ Thần: “…”
Tạ Thần đã biết tôi bảy năm và ít nhiều cũng hiểu tôi. Thấy tôi mắng ta một cách tự tin như liền biết rằng tôi không rắc rối gì cho ta, ta : “Anh xin lỗi”.
Sau đó ta lảm nhảm rất nhiều, xin lỗi và những điều tử tế, chỉ với một mục đích duy nhất là cầu tôi ra mặt bàn việc gia hạn một số hợp đồng hợp tác với trụ sở chính.
Tôi lại đập bản thỏa thuận ly hôn ra trước mặt : “Ký vào đây, việc ly hôn sẽ hoàn tất, sẽ không còn chán g–hét tôi nữa, tôi có thể cân nhắc.”
Tạ Thần: “…”
Tạ Thần có lẽ cũng biết tính cách của tôi là có thù tất báo, cho nên, nếu thật sự ly hôn, đừng đến việc giúp ta đàm phán hợp tác, nếu tôi thành lập công ty tôi sẽ cướp đối tác của ta luôn.
Sẽ rất tốt nếu cướp công việc kinh doanh của công ty ta.
Thế là Tạ Thần lại từ chối lần nữa.
Lại một tháng nữa trôi qua.
Tôi nhận tin nhắn khiêu khích từ Lâm Việt: “Tức Mặc, bớt tự mãn đi.
Bạn thấy sao?