Vài phút sau, điện thoại của Tạ Thần lại sáng lên.
Vừa lúc Tạ Thần cúi đầu liếc màn hình, sắc mặt rõ ràng tái nhợt. Anh ta, người đã ở bên cạnh tôi mấy ngày qua không chịu đi đâu, đột nhiên đứng dậy với một tiếng “ah”.
Tôi liếc Tạ Thần, ta : “Mặc Mặc, có việc gấp cần giải quyết, sẽ quay lại ngay, chứ?”
Tôi cố ý hỏi: “Nếu tôi không thì sẽ không đi à?”
Tạ Thần: “…”
Anh ta “Xin lỗi” và vẫn rời đi.
9
Tôi muốn xuất viện càng nhanh càng tốt và trở về thành phố A.
Trong ba ngày qua, tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu tôi không thể giữ ta thì hãy để ta ra đi. Không giữ thì giữ con mọe gì.
Ngay khi tôi trở lại Thành phố A, Tống Viễn, một đối tác của chi nhánh, đã đến gặp tôi về vấn đề công việc. Tôi là quản lý của chi nhánh mà.
Tôi đã suy nghĩ kỹ, có lẽ Tạ Thần quay lại với Lâm Việt vì tôi quản lý chi nhánh và đóng quân hẳn bên này nên tôi có thời gian ở bên cạnh ta nhiều. Tuy nhiên, nó không còn quan trọng nữa.
Việc họ có thể quay lại với nhau chỉ chứng tỏ một điều là cả hai đều có mong muốn quay lại với nhau. Cho dù tôi có trói Tạ Thần buộc vào thắt lưng thì nhất định khi có cơ hội họ vẫn quay lại với nhau.
Sau khi Tống Viễn trao đổi công việc xong, ta thản nhiên : “Cô đúng là một người nghiện công việc. Sắp cưới rồi, sao không chuẩn bị?”
Chuyện hủy bỏ đám cưới giữa Tạ Thần và tôi vẫn chưa công bố, dù sao cũng sẽ bị hủy nên tôi đã đề cập trước với Tống Viễn: “Hôn lễ sẽ bị hủy.”
Tống Viễn đột nhiên ngẩng đầu: “Sao ? Cô và Chủ tịch Tạ đã ở bên nhau nhiều năm như , đừng với tôi là hai người đã chia tay.”
Tôi và ta ở bên nhau nhiều năm như vẫn không so với mối đầu của ta.
Tôi không muốn bộc lộ quá nhiều cảm trước mặt Tống Viễn, chúng tôi là đối tác, nếu tôi bộc lộ quá nhiều cảm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty.
Tôi : “Nó sẽ giúp tiết kiệm một đống tiền phải không?”
Tống Viễn: “………….”
Tống Viễn có chút hụt hẫng, ta không giỏi an ủi người khác, tôi quen ta hơn bốn năm, tôi cũng biết điều này. Câu kinh điển của ta vẫn luôn là: Tình ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền.
Nếu nhờ ta an ủi một đang bị tổn thương trong , ta có thể chỉ : “Yêu đương mù quáng, đó không phải là điều mà xứng đáng nhận sao?”
Nhìn vẻ mặt bối rối của Tống Viễn, tôi thêm: “Đừng ở đây can thiệp vào chuyện riêng của tôi. Anh có thời gian buôn chuyện thì hãy giúp tôi chuyện với bố chuyện chúng ta có thể hợp tác trong dự án tiếp theo hay không.”
Tống Viễn: “…………”
Sau khi Tống Viễn rời đi, tôi cùng bố mẹ ăn cơm tối, với họ chuyện hủy đám cưới, để họ thông báo cho từng người thân đã nhận thiệp mời.
Bố mẹ tôi tức giận, bố tôi xắn tay áo ước gì có thể bay đến thành phố B để chôn sống Tạ Thần ngay tức khắc, còn mẹ tôi tức giận đến mức bật khóc.
Thật may là bố mẹ tôi thực sự thương tôi, dù biết việc hủy đám cưới có thể trở thành trò cho thiên hạ họ vẫn kiên quyết khẳng định chúng tôi phải ly hôn.
10
Một ngày sau, Tạ Thần trở lại thành phố A, tôi đập thẳng bản thỏa thuận ly hôn ngay trước mặt ta.
Đến lúc này, Tạ Thần vẫn kiên quyết khẳng định ta không muốn ly hôn. Anh ta thậm chí còn cố gắng thuyết phục tôi rằng đám cưới nên tiến hành.
Anh ta : “Mặc Mặc, ngày kia đám cưới rồi. Bây giờ chúng ta hủy hôn, sẽ xấu hổ cho cả hai nhà. Bố mẹ …
Tôi ngắt lời ta: “Tạ Thần, khuôn mặt rất đẹp, đừng dùng nó như cái m.ô.n.g của mình.”
Tạ Thần: “…”
Tôi: “Tôi đã thu dọn đồ đạc của và gửi về biệt thự lúc đầu ở. Từ giờ trở đi, tôi hy vọng sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa.”
Tạ Thần: “…”
Tôi không biết Tạ Thần đã gì với bố mẹ khi quay về. Tối hôm đó, mẹ ta đã gọi điện cho tôi và thuyết phục tôi rất nhiều. Sau khi thấy thái độ kiên định của tôi, bà ta :
“Mặc dù chuyện này là Tạ Thần sai, hủy hôn vào thời điểm này, là cố ý. Hơn nữa, giờ ly hôn với Tạ Thần, có thể tìm người nào tốt hơn Tạ Thần không? Mọi thứ sở hữu hiện tại, bao gồm cả ngôi nhà đang ở, đều là Tạ Thần cho phải không?”
Tôi không nghĩ bà ta sẽ , nếu bà ta đã như cũng không thể trách tôi ác độc . Tôi : “Tất cả những gì tôi có bây giờ đều là do nỗ lực của bản thân tôi. Những thành tựu hiện tại của trụ sở chính là kết quả của sự cố gắng của tôi và Tạ Thần. Văn phòng chi nhánh gần như do tôi xây dựng nên, bà không cần phải đâu, đừng dụ dỗ tôi.”
Tôi không cho bà ta cơ hội ngắt lời mà tiếp: “Nếu bà cho rằng việc ngoại có thể tha thứ và việc ly hôn là cố ý thì tôi chúc bà may mắn có cơ hội chung sống với nhân của chồng mình và con cháu của họ trong tương lai.”
Bà ta tức giận vì câu cuối cùng của tôi và bắt đầu chửi bới.
Nhưng tôi không để cho bà ta mắng hết mà chỉ nghe mỗi một câu: “Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho Tạ Thần kết hôn với , bây giờ lại dám như với gia đình tôi…” liền cúp điện thoại và block bà ta luôn.
Tôi cũng biết lý do tại sao bà ta không vui khi tôi cưới Tạ Thần. Tôi quá mạnh mẽ nên sẽ không nghe lời bà ta.
Khi chi nhánh mới thành lập, bà ta muốn cho những người thân bât tài của mình vào quản lý chi nhánh. Tạ Thần không thể từ chối bà ta nên đã đẩy tôi ra ngoài tôi đã từ chối.
Vì , khi tôi đang bàn chuyện kết hôn với Tạ Thần, bà ta đã đến gặp tôi một mình và đe dọa tôi. Bà ta sau này tôi nhất định phải có một đứa con trai, tôi hỏi bà ta, nếu không phải con trai thì sao? Bà với thái độ ngạo mạn: “Phải sinh con trai. Phụ nữ mà không sinh con trai thì có ích gì?”
Tất cả những người phụ nữ xấu hổ bị mẹ chồng bắt nạt sau khi kết hôn, họ đều có một vấn đề chung, đó là tự hạ thấp mình ngay từ đầu. Rõ ràng là mấy bà mẹ chồng đã giẫm đạp lên họ họ vẫn cố gắng coi mẹ chồng như mẹ đẻ của mình.
Bạn thấy sao?