Thẩm Tri Thiển nữ tử trong tranh, nhất thời không rời mắt .
Ta "kinh ngạc" thốt lên một tiếng: "Uầy! Nàng ấy quả thật rất xinh đẹp, đúng là quốc sắc thiên hương."
Tống Quý phi liếc ta, khẽ nhếch môi, cố ý : "Ánh mắt của Thái tử tất nhiên là tốt rồi."
Ta lập tức hiểu ý đồ của Tống Quý phi.
Bà ấy không muốn để Thái tử giành ngôi vị.
Hoàng hậu mất sớm, chỉ để lại Thái tử. Thái tử không có Hoàng hậu giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào thế lực suy tàn của mẫu tộc.
Vì hắn ta phải kéo thêm một trợ thủ đắc lực khác.
Mà Thẩm Tri Thiển lại muốn gả cho Thái tử, thế nên phụ thân Thừa tướng của ta trở thành lựa chọn hàng đầu của hắn ta. Vì hiện tại Tống Quý phi lấy ra bức họa này, chính là muốn dọa cho Thẩm Tri Thiển biết khó mà lui.
Tống Quý phi lại : "Tri Thiển cũng là một nữ tử xinh đẹp, so với người trong tranh, vẫn còn kém một chút."
Ánh mắt Thẩm Tri Thiển chợt thay đổi, nàng ta cuộn bức họa "sủng phi trời định" lại, hào hứng hỏi: "Nương nương, đây có phải là do chính tay Thái tử vẽ không ạ?"
Tống Quý phi có chút do dự, ngập ngừng một lúc rồi : "Đúng. . . tất nhiên là rồi."
Trong giọng của Quý phi ẩn chứa một chút chột dạ, Thẩm Tri Thiển không nhận ra điều đó. Nàng ta khẽ nhếch môi, ánh mắt càng thêm rạng rỡ, kiên định : "Quả nhiên ta và Thái tử là trời sinh một cặp."
Tống Quý phi khó hiểu nàng ta, hoàn toàn không ngờ lại có hiệu quả như !
Ta thầm nén , trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ cái gọi là "trời sinh một cặp" của Thẩm Tri Thiển.
Chỉ vì nàng ta là Dương Quý phi chuyển thế theo lời đích mẫu.
Cộng thêm bức tranh Thái tử vẽ thuở nhỏ, nàng ta lại bị đích mẫu tẩy não suốt bao nhiêu năm qua.
Nên nàng ta đã tin chắc rằng nữ tử mập mạp "xinh đẹp" trong bức tranh chính là Dương Quý phi!
Kế sách của Tống Quý phi hoàn toàn không thành công, ngược lại còn khiến Thẩm Tri Thiển càng thêm vững lòng muốn gả cho Thái tử.
Trước khi rời đi, nàng ta còn xin bức tranh này mang về ngắm nghía.
9
Kể từ đó, Thẩm Tri Thiển bắt đầu điên cuồng ăn uống, phỏng theo vóc dáng của nữ tử trong tranh, không chịu vận . Nàng ta sợ rằng chỉ cần đi lại một chút, thức ăn đã ăn vào sẽ bị tiêu hóa, không thể tích tụ thành mỡ trên cơ thể.
Thẩm Tri Thiển ăn uống gần như bệnh hoạn.
Mỗi bữa đều là sơn hào hải vị, ăn ngập họng, đến một ngụm nước cũng không uống nổi, phải vịn vào thị nữ để đi ra ngoài mới tính là no.
Mỗi lần thấy nàng ta ăn như sói đói, ta đều đổ mồ hôi hột, sợ rằng nàng ta sẽ cướp mất bát cơm ít ỏi còn lại của ta.
Liên tục hai tháng, Thẩm Tri Thiển đã béo lên không chỉ một vòng, cả người như thể bị thổi phồng lên, sưng húp đến nỗi không thể mang giày . Chỉ có thể bảo người hầu đo lại kích thước cho nàng ta rồi đặt may lại giày mới.
Mà ta trong một tháng qua, vẫn đang miệt mài nghiên cứu y thuật.
Kiếp trước, ta đã nghe từ miệng Thẩm Tri Thiển rằng Tống Quý phi bị chứng mất ngủ hành hạ, thường xuyên mất ngủ, mỗi khi tỉnh dậy đều đau đầu như búa bổ. Dù đã ngự y chẩn trị chứng bệnh vẫn không thuyên giảm.
Vì ta đã lục lọi hết các cuốn y thư tuyệt thế, tìm kiếm phương thuốc chữa trị chứng mất ngủ cho bà ấy.
Ta muốn báo thù cho mẫu thân, tìm một con đường sáng sủa cho tương lai của mình, nên phải dựa vào sức mạnh của bản thân. Không chỉ , ta còn phải tìm một chỗ dựa vững chắc nữa.
Mà việc giúp Tống Quý phi chữa khỏi chứng mất ngủ, chính là nước cờ đầu tiên của ta!
Trong y thư, ta đã đọc nhiều hệ lụy của việc béo phì quá mức, không biết ngày nào sẽ ứng nghiệm lên người Thẩm Tri Thiển đây.
Nhưng ta không ngờ, ngày đó đến quá nhanh.
Hôm ấy, cả phủ Thừa tướng đều náo loạn.
Tiếng khóc của đích mẫu thảm thiết bi ai, như thể Thẩm Tri Thiển đã qua đời trong mộng . Bà ta ôm lấy Thẩm Tri Thiển, khóc đến đứt ruột: "Tri Thiển à! Con mở mắt mẹ đi, sao con ngủ một giấc lại không tỉnh dậy nữa rồi?"
Bạn thấy sao?