32
Không lâu sau, thánh thượng tổ chức yến tiệc hoa mai, người trong cung cùng gia quyến bách quan đều tham gia, ta ra , đây là hồng môn yến.
Đặc biệt là thái hậu lấy ngọc bội tiên đế tặng ra quyên cho Giang Nam cứu tế lũ lụt, La Khinh Nhu lấy ra một cây ngọc san hô cao nửa thước.
An công công nâng khay gỗ, một đám phu nhân quý nữ thuận theo đặt đồ lên trên.
Ta cứng đờ, khóe miệng giật giật, khó trách khi những phu nhân này đến, người hầu bên cạnh đều mang theo hộp quà.
Thanh quý phi ngược lại rất bình tĩnh, đừng hiện tại ta đang ở trong cung, bình thường cũng không thích đeo vàng đeo bạc, trọng Hạ phủ ta luôn muốn rời khỏi Hạ Kinh Hồng, liền đem đồ vật đổi thành tiền riêng, chuẩn bị cho bất cứ huống nào.
Khay đưa tới trước mặt ta, ta lúng túng đem đôi khuyên tai duy nhất lấy xuống, chúng quý nữ nhạo.
“Trên người trắc phu nhân là gấm Tứ Xuyên đáng giá ngàn vàng, sao bây giờ đến lúc kính dâng lại không cầm ra đồ nào.”
“Đây cũng không phóng khoáng.”
“Chẳng lẽ là tỳ hưu kiếp trước chuyển thế, vắt cổ chày ra nước.”
“Sau này La nương tử gả đi, chắc sẽ bận rộn rồi.”
Ta khẽ giơ tay lên.
“Thật ra gấm Tứ Xuyên ta cũng có thể quyên…”
Lần này La Khinh Nhu ngước mắt lên.
“Im ngay! Hạ tướng có đức độ, một thân thanh danh, há cần người bán áo quyên tiền?!”
Thái hậu gật đầu, trong thân thể La Khinh Nhu như rót một dòng nước ấm.O mai Dao muoi
“Đi, đem ngọc như ý mẫu thân để lại cho ta mang đến đây.”
Tỳ nữ bên cạnh nàng ta bịch một tiếng quỳ xuống.
“Đó là di vật duy nhất phu nhân để lại cho nương tử.”
La Khinh Nhu cho nàng một bạt tai.
“Bảo ngươi đi lấy thì đi, nhiều cái gì. Thiên tai trước mắt, ta giữ lại những vật vàng bạc này gì?!”
Lập tức mọi người đều tán thưởng nương tử La gia đại nghĩa.
Ánh mắt khinh thường như đá lở rơi vào trên người ta, nàng ta muốn quyên bao nhiêu thì quyên, ta gì, ai biết những vật này cuối cùng cũng dùng để chuẩn bị cho việc mưu phản, đến lúc đó, không ai có thể chạy thoát.
Thanh quý phi khẽ , .
“Thái hậu cùng bản cung đều có gấm Tứ Xuyên, là muốn thái hậu cùng ta lấy ra quyên?”
La Khinh Nhu muốn phản bác, lại bị một tiếng gọi xen vào.
33
“Hoàng thượng…tin mừng hoàng thượng!”
Hoàng thượng tuy còn nhỏ tuổi lại vô cùng trấn tĩnh.
“Tuyên…”
Đại công công vui mừng hớn hở.
“Hoàng thượng, Hạ thừa tướng gửi thư lũ lụt ở Giang Nam đã khống chế, thiệt chỉ bằng một nửa những năm trước, bảo vệ Dương Châu an toàn! Bây giờ đang giám sát đập nước, ít ngày nữa có thể trở về kinh.”
Hoàng thượng thở phào một hơi lớn.
“Rất tốt, không hổ là ân sư của trẫm.”
Lần này lũ lụt từ Tô Châu mà đến, muốn nhấn chìm cả Dương Châu, ở Dương Châu lại có bến cảng quan trọng nhất Đại Cảnh.
Dương Châu chìm, thuế thu trong thiên hạ sẽ giảm phân nửa, quốc khố trống rỗng, biên quan sẽ bất an.
Đại công công lại khim người.
“Hạ thừa tướng còn …”
Giọng hoàng thượng khàn khàn, chính là lúc vỡ giọng.
“Cứ đừng ngại.”
Đại công công gọi thuộc hạ bưng lên một hộp điểm tâm.
“Đây là Hạ thừa tướng nhờ người đưa bánh ngọt cho Chu trắc phu nhân, Hạ thừa tướng đa tạ ân phu… trắc phu nhân kính dâng đồ cưới, ngày khác Tử Du sẽ hoàn trả gấp mười lần….”
Ta ôm lấy hộp điểm tâm, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ánh mắt La Khinh Nhu phẫn hận trừng mắt về phía ta, nàng ta vừa mới tự xưng là nương tử đứng đầu, Hạ Kinh Hồng ở chỗ nhiều người như thế này căn bản không coi nàng ta ra gì.
Thanh quý phi lo lắng .
“Hoàng thượng, thần thiếp ở trong cung cẩn trọng một năm tiết kiệm đường mười vạn lượng, còn không bằng một phần bánh ngọt của Hạ thừa tướng.”
Hoàng thượng khó có lúc sốt ruột.
“Quý phi muốn bánh ngọt gì, trẫm để ngự thiện phòng , có hay không?”
Thanh quý phi mở to mắt lại nhắm mắt, giống như đang trêu chọc đệ đệ, không biết người nào đang thấp giọng .O Mai Dao muoi
“Vậy còn quyên góp nữa không?”
Bây giờ đại nạn lũ lụt đã giải quyết, bọn họ còn ở đây giả bộ quyên tiền, cũng không biết tiền này sẽ đi đến đâu, Thanh quý phi híp mắt.
“Quyên a, sao lại không quyên. Hiện tại tu sửa đập nước, tu sửa phòng ốc, khôi phục đường xá, chỗ nào mà không cần tiền.”
Lúc này mặt nàng tràn đầy sức sống, nào có bộ dạng thanh lãnh ngày xưa, hoàng thượng âm thầm lắc đầu, bên môi lại vụng trộm khẽ .
“Hôm nay những vật quyên góp sẽ đăng kí trong danh sách, quy đổi ra bạc trắng, giao cho Hạ thừa tướng.”
Thái hậu phẩy tay áo bỏ đi.
34
Thái hậu âm thầm ăn quả đắng, mỗi ngày thời gian ta quỳ ở ngoài điện ngày càng dài thêm, người người đều biết nàng ta không thích ta, An công công cũng không tiện việc dưới mí mắt nàng ta.
Vinh Quốc công cũng tới mấy lần, mỗi lần đều quét mắt qua người ta.
“Tiểu đường muội, mặt mũi a tỷ ngươi, bản quốc công đi cầu xin thái hậu như thế nào?”
“Quốc công sự vụ bận rộn, việc nhỏ này thiếp nguyện vì thái hậu.”
Ta ngoài trong không , Vinh Quốc công ha ha hai tiếng.
“Sợ Hạ thừa tướng thương hương tiếc ngọc, không muốn trắc phu nhân quỳ trên băng tuyết thế này, hỏng hai chân.”
“Đây là bổn phận của thần thiếp.”
Ta cúi đầu xuống, băng tuyết trên nền đã dày đặc, hắn ngơ ngác chớp mắt một cái, ngược lại sờ sờ mặt mình.
“Tốt cho một cái bổn phận, vô gặp ngươi, bản quốc công mang ngươi đi xem một trò hay.”
Đầu ta càng cúi xuống thấp hơn, mặt không cách xa tuyết bao nhiêu nữa, kỳ thực trong lòng ta đã mắng hắn, đâu phải ta đến đúng lúc, rõ ràng là mỗi ngày ta đều đến, sao lại là vô gặp .
Không lâu sau, An công công bị hai người kéo ra, đè xuống đất.
“Nô tài oan uổng a.”
Các cung nữ khiêng ghế trúc tơ vàng ra, thái hậu khoác áo lông chồn, trong tay đặt con vẹt xanh, vẻ mặt bực bội.
La Khinh Nhu dìu nàng ta ngồi xuống, Vinh Quốc công đứng bên cạnh, khóe miệng mỉm , đôi mắt như rắn độc cuộn chặt lấy ta.
“Chu trắc phu nhân đứng lên đi.”
Thái hậu chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.
“Ngồi.”
Quỳ trên đất đầy tuyết quá lâu, chân đã sớm tê cóng đã không còn cảm giác, mấy lần trượt ngã, không có người nào trong Càng Phượng cung dám giúp ta, Tiểu Đào cắn chặt răng, gian nan đứng lên đỡ lấy ta, mấy cung nữ bên cạnh La Khinh Nhu trộm.O Mai d.a.o muoi
Mặt nạ này xé nhanh hơn trong dự liệu một chút, ta giả bộ như không hiểu, qua An công công.
“Thái hậu đây là muốn gì?”
Giọng thái hậu nhẹ du, giống như nước ấm buổi sáng.
“Chẳng qua là hạ nhân không sạch sẽ, sinh hai lòng.”
Vinh Quốc công nhịn không sắc mặt ta, vội .
“Thái hậu cho ngươi đi Ngọc Các tìm chân dung, ngươi đã gì?”
Vẹt xanh kêu lên.
“Chân dung! Chân dung!”
Lần đầu ta tiến cung, thái hậu đã dùng chân dung thăm dò ta, chẳng lẽ Vinh Quốc công đã tra cái gì?
Các thái giám chưởng sự Ngọc Các quỳ gối một bên, có chút hưng phấn.
“Nô tài đã tra xét ghi chép, ngày mười tám tháng bảy, An công công thật sự đã lấy chân dung của một người rời đi.”
Thái hậu một tay nâng trán.
“Tiểu Hỉ tử, bản cung không đối xử bạc với ngươi.”
“Nô tài có tội!”
La Khinh Nhu cáo mượn oai hùm, nàng ta đoán chuyện này đại khái có liên quan đến ta.
“Ngươi xem, tội ngươi là gì?”
An công công bình tĩnh chằm chằm nàng ta, La Khinh Nhu bị ánh mắt của hắn đến lùi ra phía sau mấy bước.
“Thái hậu, người này rất cứng miệng, để cho hắn chịu chút giáo huấn.”
Mí mắt thái hậu khẽ nâng, hai người bên cạnh lập tức chuẩn bị băng ghế cùng gậy gỗ.
Từng cái đánh xuống, An công công kêu rên vài tiếng, vẫn không một lời.
Nhưng hiện tại ta chỉ có thể nhẫn nại, nếu ta lên tiếng thay hắn, không chỉ không giúp hắn, ngược lại sẽ c.h.ế.t hắn.
Móng tay đ.â.m vào trong lòng bàn tay, trái tim bị bóp nghẹt.
Bốn mươi đại bản đánh xuống, An công công chỉ còn thoi thóp.
“Tiểu Hỉ tử, ai gia đợi ngươi như thế nào?”
Thái hậu thổi nhẹ móng tay, ánh mắt lăng lệ.
“Thái hậu…có ơn tri ngộ với nô tài…”
“Vậy nên, ngươi báo đáp ai gia như thế này sao?”
An công công kéo cái lưng đầy máu, bò trên mặt đất hành đại lễ.O Mai d.a.o muoi
“Nô tài…”
Vinh Quốc công không kiên nhẫn .
“Đã không , liền kéo đi Thận Hình Ti đánh c.h.ế.t đi!”
“Thái hậu!”
Ta có chút bối rối.
Lần này thái hậu cảm thấy hứng thú, nhếch môi một tiếng.
“Chu trắc phu nhân, có lời gì muốn .”
Ta chắp tay khom lưng.
“Hôm trước, Khâm Thiên Giám tính ra tai tinh phía nam dần tối, trong cung không nên sát sinh.”
“A~ Chu trắc phu nhân khẩn trương như , bản quốc công còn tưởng rằng An công công cầm chân dung của ngươi đi.”
Vinh Quốc công thâm trầm lên.
Bạn thấy sao?