6.
Ta rất muốn có chút khí phách một câu "Không cần, nô tỳ tự ", lúc này ta lại thỏa hiệp, thấp giọng : "Nô tỳ muốn uống nước."
Lý Thành Dục đứng dậy, bận rộn một hồi, đưa cho ta một chén nước.
Ta nhận lấy, uống từng ngụm lớn, rất nhanh chén nước đã cạn thấy đáy.
"Còn uống không?" Lý Thành Dục nhận lại cái chén.
"Không uống nữa."
Sau khi đặt cái chén xuống, tay Lý Thành Dục liền đặt tay lên mông của ta.
"Cô xem thử vết thương của ngươi."
Vết thương trên mông của ta không cần cũng biết, chắc chắn rất khó coi.
Nhưng lúc này ta không lên tiếng ngăn cản hắn, vì ta biết, ngăn cản cũng vô dụng, ta không thể ngăn cản hắn .
"Cô có mang kim sang dược tốt nhất, ngự y , chỉ cần kiên trì bôi một tháng, vết thương của ngươi sẽ khỏi hẳn..."
Thuốc mỡ mát lạnh từng chút một hắn xoa lên vết thương của ta, đau đớn mang theo chút tê dại.
Cảm giác đau và dịu dàng này khiến ta có cảm giác bị rã rời, như thể người vào ban ngày ra lệnh đánh ta, cùng với người nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta lúc này không phải là cùng một người.
Hắn luôn như , một mặt tàn nhẫn khiến người ta lạnh lòng, sau đó lại dùng một mặt dịu dàng để chữa lành vết thương.
Dường như chỉ cần cho một viên kẹo, là có thể bù đắp mọi tổn thương trước đó.
Nhưng, trái tim con người có trí nhớ, mỗi lần bị tổn thương đều nhớ rất rõ ràng, không bao giờ có thể gạt đi hay xóa bỏ.
Dưới một mảnh yên tĩnh, ta chủ lên tiếng: "Điện hạ, hôm nay vì sao không cho nô tỳ giải thích?"
Người sáng suốt đều biết, ta bị vu .
Hơn nữa, ta hiểu y thuật, ta có biện pháp chứng minh sự trong sạch.
Đầu ngón tay của Lý Thành Dục trên mông ta dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục xoa tròn.
"Tạ Ý Tuyền dù sao cũng là Thái tử phi tương lai, Cô phải cho nàng ta chút thể diện. Nếu Cô quá mức che chở cho ngươi, nàng ta chắc chắn sẽ đối xử với ngươi càng bất lợi hơn."
Giải thích của hắn nghe có vẻ như là vì tốt cho ta.
Ta không tức giận mà ngược lại : "Nếu một ngày nào đó nàng ta quyết tâm muốn nô tỳ, có phải ngài cũng sẽ vì nàng ta mà cho nàng ta thể diện, ban chết cho nô tỳ hay không?"
"A Yên, Cô sẽ không để ngươi chết." Giọng Lý Thành Dục trở nên lạnh đi.
"Nếu ngươi nguyện ý lương đệ của Cô, nàng ta sẽ không có khả năng ngươi..."
“Nàng ta không thể nô tỳ, nàng ta là Thái tử phi, vĩnh viễn có thể áp chế lương đệ, tùy tùy tiện tiện chèn ép xử trí. Điện hạ muốn sau này nô tỳ sẽ sống những ngày như sao?" Ta không nhịn mà tức giận .
Lúc này ta đã đủ phẫn nộ, câu tiếp theo của Lý Thành Dục lại khiến ta càng thêm phẫn nộ.
Hắn lại : "A Yên, Cô đã sớm qua, thân phận của ngươi không thể Thái tử phi, có thể lương đệ đã là ban thưởng cao, sao ngươi vẫn không biết đủ?"
"Giờ Cô phục vị đang là lúc nhiều người ý, không thể sai thêm nữa, sao ngươi không thể hiểu cho Cô?"
Thái độ của Lý Thành Dục khiến ta thấy buồn .
Ta hiểu hắn, ai sẽ hiểu cho ta đây?
Vinh hoa phú quý không phải là điều ta mong cầu, tại sao ta phải dành cả đời chịu đựng, bị người khác thao túng?
Chỉ đáng tiếc, Lý Thành Dục sẽ không bao giờ hiểu đạo lý, thà thê của kẻ nghèo, còn hơn thiếp của người giàu.
Ta nghĩ, ta cũng không cần phải dây dưa với hắn nữa.
Hắn sẽ không hiểu, ta cũng không cần hắn phải hiểu.
Ta từ trong ngực lấy ra khối ngọc bội đã nóng lên, giơ tay đưa cho hắn: "Thái tử, nô tỳ đã nghĩ rõ mình muốn ban ân gì. Nô tỳ muốn khôi phục thân tự do, khẩn cầu điện hạ trả lại khế thân, cho nô tỳ ra khỏi cung."
"Rắc!" một âm thanh vang lên trong đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng, bình sứ kim sang dược trong tay Lý Thành Dục bị bóp nát.
Ta nằm sấp trên giường, cúi đầu, không thấy cảm trên mặt hắn, cũng không thấy ngón tay với các khớp nhô lên màu xám trắng, gân xanh nổi lên.
Sau một lúc lâu, mới nghe thấy giọng trầm thấp, ẩn nhẫn kiềm chế của hắn từ phía sau.
"Cô cho ngươi một cơ hội, lại lần nữa."
Bạn thấy sao?