Ta đã theo bên cạnh phế Thái tử trong lãnh cung ba năm, hắn vẫn luôn chê bai ta thấp hèn và đầy mưu mô.
Sau khi phục vị, việc đầu tiên hắn là cưới bạch nguyệt quang ngày xưa của hắn, hoàn toàn không nhắc đến việc an bài cho ta thế nào.
Mọi người đều nghĩ ta sẽ tranh công, ồn ào để đòi một danh phận.
Nhưng ta chỉ lợi dụng thế lực của hắn, âm thầm báo thù cho người nhà.
Rồi sau một trận hỏa hoạn lớn, ta biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Sau đó nghe người ta , Thái tử kể từ đó trở nên điên cuồng, không chịu cưới phi, ngày đêm nhớ nhung một tỳ nữ.
Một ngày nọ khi gặp lại, hắn điên cuồng ôm chặt lấy ta, căng thẳng kêu to: "Cô hứa sẽ cho nàng Thái tử phi, đừng rời xa Cô nữa, không?"
Ta bình tĩnh gạt tay hắn ra, trực tiếp gọi ra ngoài cửa y quán: "Có bệnh thì đi xếp hàng, người tiếp theo."
1.
Thái tử phục vị, cả cung đều vui sướng, mọi người đều hắn đã khổ tận cam lai. Ngay cả tỳ nữ như ta đã hầu hạ hắn ba năm cũng hưởng lây, người tâng bốc.
Hôm nay, cung nữ Vũ Hà thường ngày có giao khá tốt với ta, còn rằng Thái tử xem trọng ân nghĩa, lần này đắc thế, nhất định sẽ cho ta phi.
Dù chỉ là trắc phi, thì cũng đã bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.
Tuy nhiên, chưa đầy nửa ngày, toàn bộ Đông Cung đã truyền tai nhau rằng, Thái tử điện hạ đã đồng ý hôn sự với nữ nhi của Tạ Quốc công, Tạ Ý Tuyền.
Nghe vị Tạ tiểu thư có lai lịch không nhỏ, ba năm trước đã đính ước với điện hạ, khi biết hắn bị phế truất giam trong lãnh cung, nhà bọn họ đã lập tức hủy hôn.
Giờ Thái tử phục vị, hôn sự cũng tự nhiên khôi phục.
Vũ Hà không thể chịu nổi hành vi mau quên của Thái tử, vừa oán giận vừa mang cho ta một chén canh nhân sâm, bảo ta mang đến cho Thái tử, tiện thể thăm dò ý của hắn.
Ta từ chối lòng tốt của Vũ Hà, thực ra không cần thăm dò ta cũng biết, Thái tử điện hạ không thích ta, cũng chưa từng nghĩ đến việc nạp ta phi của hắn.
Nhưng ta không thể lay chuyển lòng tốt của Vũ Hà, vẫn cầm chén canh đi gõ cửa phòng của điện hạ.
Vì nhận ra ta, nên thị vệ ngoài cửa không ngăn cản khi ta tiến vào điện.
Trong điện, gió mát thổi nhẹ, cho ngọn nến trong không trung lung lay uyển chuyển.
Dưới ánh nến mờ ảo, Thái tử Lý Thành Dục đứng thẳng trước bàn sách, đang cúi đầu lật xem từng bản tấu chương.
Nghe tiếng bước chân tới gần, hắn hơi ngẩng đầu liếc ta, rồi lại cúi xuống xem tấu chương trong tay, giọng hời hợt mang chút lạnh lùng uy nghi hỏi: "Có chuyện gì?"
"Nô tì mang canh nhân sâm đến cho ngài." Ta đặt chén canh nhân sâm lên bàn, rồi lùi người lại cách hắn một cánh tay.
Đó là khuôn phép, Lý Thành Dục có chứng sạch sẽ, không thích người khác đứng quá gần.
Ta đã từng vô chạm vào mu bàn tay của hắn, kết quả hắn đã dùng khăn ướt lau hai canh giờ, đôi mày kiếm đẹp đẽ của hắn như hận không thể xoắn lại thành bánh quai chèo.
Từ đó về sau, hắn liền nghiêm nghị ra lệnh cho ta không lại gần hắn, ít nhất phải giữ khoảng cách một cánh tay.
Ta luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không bao giờ nghĩ đến việc vượt qua giới hạn, mà nay cũng thế.
Lý Thành Dục lại xem tấu chương một lúc, sau đó mới để tấu chương xuống, đưa tay cầm chén canh nhân sâm lên uống một ngụm.
"Canh hôm nay, vị cũng bình thường."
Hắn đặt chén canh xuống, ta liếc mắt , chỉ thấy chén canh đã sắp thấy đáy.
Có lẽ thấy ta chưa đi, Lý Thành Dục đột nhiên : "Ngươi đến tìm Cô còn có chuyện gì nữa?"
Ta nhớ lại lời nhắc nhở của Vũ Hà, bảo ta nhất định phải thử xem ý của diện hạ.
Vì vòng vo : "Hôm nay tỳ nữ có nghe , điện hạ định cưới Tạ tiểu thư Thái tử phi?"
Lý Thành Dục đánh giá ta, ánh mắt nóng rực như muốn thấu mọi suy nghĩ của ta.
Một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh : "Quả thực có chuyện này."
Ta ở trong lòng "à" một tiếng, rũ mắt không gì.
Đột nhiên lại nghe hắn : "Tổ tiên của Tạ gia dù sao cũng xuất thân từ võ tướng, hiện tại tuy chưa nắm giữ binh quyền, thế lực vẫn không thể xem thường. Với thân phận của Tạ Ý Tuyền, Thái tử phi thì không có gì phải bàn cãi."
Ta biết, điều hắn để tâm chính là thân phận của Tạ tiểu thư.
Vì , thân phận tỳ nữ hèn mọn này của ta, tuyệt đối không xứng với hắn.
Như thì tốt rồi, ta còn có cơ hội rời khỏi cung.
Bạn thấy sao?