Tuyết Tuyết Của Anh – Chương 3

Chương 3

12

Ngay sau đó, tôi bị Lâm Thứ Dã tức giận nhét vào chiếc Porsche.

Quãng đường mất một tiếng, hắn chỉ lái mất ba mươi phút.

Căn biệt thự tối om.

Vừa bước vào cửa, hắn liền đè tôi lên tủ giày, dùng răng cắn xé cổ áo tôi.

Vừa vội, vừa gấp.

Tôi không nhúc nhích, chỉ chờ đến khi hắn ép sát nhất mới : “Tôi muốn vào văn phòng tổng giám đốc.”

Lâm Thứ Dã lập tức sững lại.

Tôi lặp lại: “Văn phòng tổng giám đốc ở trụ sở tập đoàn Lâm thị. Chỉ có sinh viên có quan hệ mới vào thực tập. Tôi dù có cố gắng nửa đời cũng không vào nổi. Tôi không cần tiền, tôi cần cơ hội này.”

Đó là Lâm thị đấy.

Biết bao sinh viên chen chúc cũng không lọt vào .

Lâm Thứ Dã từ từ buông tôi ra: “Em nghiêm túc à?”

“Ừ.” Tôi , “Tôi muốn vào Lâm thị học việc, như tốt nghiệp xong mới có cơ hội tìm việc lương cao…”

“Bốp” một tiếng.

Lâm Thứ Dã nát chiếc bình sứ ở cửa.

Tay hắn rướm máu, như thể chẳng hề thấy đau, ánh mắt gần như tuyệt vọng tôi.

“Giữa chúng ta… chỉ còn lại lợi dụng thôi sao?”

“Chứ còn gì nữa?”

“Em rõ ràng có lựa chọn khác. Chỉ cần dỗ dành , quay lại với , em muốn gì cũng cho.”

“Không, phiền lắm. Tôi không cần trái tim , càng không cần cảm. Mấy thứ đó… chẳng có giá trị gì cả.”

Lâm Thứ Dã gần như nghiến răng: “Vương Tuyết Nha, rốt cuộc em có trái tim không——”

“Là Dụ Tuyết Nha.”

Tôi cong mắt, dịu dàng nhắc hắn.

“Tôi mang họ mẹ rồi. À phải, bà mất cách đây hai năm, ngay sau khi rời đi——”

“Lâm Thứ Dã, tôi là một đứa mồ côi, không xứng để có trái tim.”

13

“Anh có biết khoảng thời gian đó tôi sống thế nào không?”

“Hai người các , một trước một sau, đều rời bỏ tôi chỉ trong vòng một tháng.”

“Tôi giữ không mẹ, cũng giữ không .”

Tôi nghiêng đầu, vẫn giữ nụ nhạt.

“Tôi nhận tiền của Văn Hiểu Tuyết, đúng. Vì tôi không còn tiền chữa bệnh cho mẹ nữa. Anh thì giàu như , lại quay lưng đi không một lời. Tôi còn có thể gì?”

Tôi càng , không khí càng nặng nề.

Máu từ tay hắn nhỏ xuống sàn, từng giọt, từng giọt.

“Tôi một mình sống ở Bắc Kinh, phải cố sống sót. Chỉ cần lơi lỏng một ngày, có khi đã không có cơm ăn. Lâm Thứ Dã, tôi đang cố sống bằng tất cả sức lực, lại hỏi tôi… tôi có trái tim không.”

“Câu hỏi đó… là có tư cách để hỏi sao?”

Sắc mặt hắn càng lúc càng tái, mắt đỏ như sắp rỉ máu.

Tôi tưởng hắn sẽ nổi giận.

Tưởng hắn sẽ mắng tôi, như cách hắn từng giẫm nát ngón tay kẻ khác.

Nhưng đợi một lúc lâu, Lâm Thứ Dã chẳng còn chút tức giận nào, cúi đầu trước tôi:

“Em muốn gì cũng cho. Tuyết Tuyết, ở bên đi… không?”

“Không.”

Tôi dứt khoát từ chối.

“Tôi đâu có thích .”

14

Tôi chỉ từng rung với Lâm Thứ Dã, vào năm tôi mười tám tuổi, trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Có lẽ vì nhà quá nghèo, từ nhỏ tôi đã hiểu một điều:

Đừng mong chờ những thứ không thuộc về mình.

Hôm Lâm Thứ Dã rời đi, tôi tuy buồn, cũng tỉnh táo lại rất nhanh.

Giờ đây, hắn muốn quay lại với tôi.

Thật kỳ lạ. Có phải mấy lấp lánh kim cương mãi chán rồi, giờ lại muốn đổi khẩu vị?

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Tôi rất rõ, chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau.

Điều tôi cần , là chuẩn bị thật tốt cho tương lai của chính mình.

Cuối cùng, Lâm Thứ Dã cũng buông tha cho tôi.

Hôm sau, tôi nhận thư mời thực tập từ tập đoàn Lâm thị.

Tôi bận như con quay.

Tranh thủ mọi cơ hội để học hỏi.

Tối thứ Sáu, mười hai giờ đêm.

Cuối cùng cũng tan .

Đám đồng nghiệp mệt đến rã rời, nằm gục lên bàn, lướt điện thoại.

Bỗng có người hét lên: “Tổng giám đốc Lâm nhà mình lên hot search rồi! Ảnh , vị hôn thê không phải là trợ lý Văn?!”

“Hả?”

Đến giờ hóng hớt là ai cũng phấn khích.

Tôi chỉ lặng lẽ thu dọn tài liệu bên cạnh.

“Để tôi xem nào, tổng Lâm , vị hôn thê là người khác, mong mọi người đừng hiểu lầm.”

“Nếu không phải tổng Văn, còn ai chứ?”

“Đúng đó đúng đó, ngoài tổng Văn ra, còn ai xứng đôi với ảnh?”

“Ảnh , vị hôn thê là một sinh viên, không tiện công khai.”

15

“Sinh viên?!”

Mọi người bàn tán xôn xao.

“Sinh viên gì mà ghê gớm thế!”

“Tiểu Dụ à,” đồng nghiệp gọi tôi, “cùng là sinh viên, người ta đã là vị hôn thê của tổng giám đốc Lâm rồi đấy.”

“Ừ, giỏi thật.” Tôi gượng.

“Á á á, tổng Văn cũng đăng weibo rồi! Căng quá!”

Văn Hiểu Tuyết đăng một câu thơ:

Ta vốn trao tim cho vầng trăng sáng, nào ngờ trăng lại chiếu xuống mương sâu.

Rõ ràng, Lâm Thứ Dã là vầng trăng ấy.

Còn cái mương… chẳng phải đang ám chỉ tôi sao?

Khóe miệng tôi co giật.

Cái “mương” này xong việc rồi, cũng đến lúc về nhà.

Vừa bước ra khỏi công ty, tôi đã thấy một gã đàn ông cầm bó hoa hồng đứng đó.

Tôi suýt muốn lật mắt.

Hắn tên là Tấn Bằng, hồi tôi thêm ở tiệm trà sữa, hắn cứ quấn lấy tôi mãi.

Tôi từ chối bao nhiêu lần, hắn vẫn không bỏ cuộc, giờ còn mò tới tận đây.

Tấn Bằng soi mình trong gương nhỏ, nhe răng, còn khẩy khẩy răng cho sạch.

Thấy tôi, hắn nở nụ tự cho là quyến rũ: “Tiểu Dụ, đến đón em tan nè.”

“Tên kia, còn quấy rối tôi, tôi báo công an đấy.”

“Đừng phũ chứ, em đồng hồ trên tay đi, mới mua đấy, năm triệu nhé. Nếu em chịu hẹn hò với , cũng mua cho em cái năm triệu luôn.”

Tôi không thèm để tâm đến trò khoe mẽ của hắn.

Tấn Bằng bắt đầu nổi điên.

Đúng kiểu mấy gã loại này—tự tôn cao ngút, lại chẳng có mấy kiên nhẫn.

“Dụ Tuyết Nha, đừng có cao! Anh mà ngoắc một cái, mấy con nhỏ như em xếp hàng đợi đấy!”

Tôi : “Anh có gương đúng không? Soi đi. Không thì đái ra đất rồi soi mặt mình vào mà tỉnh lại.”

“Con khốn!” Tấn Bằng nổi khùng, bắt đầu giở trò sàm sỡ, “Con nhóc này đúng là chảnh, không biết lên giường có chảnh thế không——”

Trong khóe mắt tôi, có một bóng người quen thuộc bước ra từ tòa nhà văn phòng.

Lâm Thứ Dã.

Toàn thân tỏa ra sát khí.

Nhưng chưa để hắn kịp ra tay, tôi đã nhấc gối, đá mạnh vào giữa hai chân Tấn Bằng.

Tiện tay dốc cả cốc nước hắt thẳng lên đầu hắn.

“Cút. Để tao còn thấy mày lần nữa, tao chặt luôn cái chân thứ ba của mày!”

Lâm Thứ Dã đứng sững tại chỗ.

Sao? Tưởng tôi sẽ đợi ra tay hùng cứu mỹ nhân à?

Nghĩ nhiều rồi.

Mấy giấc mơ kiểu đó, tôi bỏ từ lâu rồi.

16

Tấn Bằng cao to lực lưỡng, bị tôi đánh một cú mất hết mặt mũi.

Hắn chửi bậy om sòm, định lao lên lần nữa.

Lâm Thứ Dã đá thẳng một cú, hất hắn ngã nhào.

Hắn đút tay vào túi, vẻ mặt lạnh tanh.

Mũi giày đạp lên bàn tay Tấn Bằng.

Giống hệt như hôm trước.

Tấn Bằng đau đến tru tréo: “Tao báo công an! Chờ đấy!”

“Báo đi, có gan thì báo.”

Nhìn thấy đồng hồ trên tay Lâm Thứ Dã, hắn lập tức im re.

“Tôi sai rồi, đại ca, tôi không biết em này là người của , tôi thề sẽ không quấy rầy ấy nữa!”

Ban đầu tôi định bỏ đi.

Nhưng nghe đến câu đó thì không chịu .

Tôi bước lên, giẫm lên tay còn lại của hắn.

“Tôi không phải ‘người của ta’, tôi là chính tôi, không thuộc về ai hết, hiểu chưa?”

Lâm Thứ Dã liếc tôi một cái.

Cuối cùng, Tấn Bằng đau đến bật khóc, mới tha.

Chuyện rối ren tạm lắng.

Lâm Thứ Dã muốn đưa tôi về.

Nhưng xe lại không chạy về hướng trường.

Tôi : “Anh đi sai đường rồi.”

“Giờ quay về trường, em vào ký túc chắc?”

“Không cần lo.”

“Mấy năm không gặp, em cứng đầu thật đấy, còn biết đạp người rồi.”

Tôi không trả lời.

Hắn lại lên tiếng: “Công việc ổn chứ?”

“Ừ.”

“Có gì không vui thì với .”

“Nói rồi, sẽ cho tôi đi cửa sau à?”

“Ừ.” Hắn gật không do dự.

Tôi bật : “Lâm Thứ Dã, nghiện bị tôi lợi dụng rồi à?”

“Đúng thế.”

Hắn không nghĩ mà đáp ngay.

“Anh nghĩ thông rồi, miễn là còn có ích với em, thấy đủ.”

17

Lâm Thứ Dã đưa tôi về biệt thự, mai sẽ đưa tôi trở lại trường.

Lần trước tới đây, không bật đèn.

Hôm nay đèn sáng trưng, tôi mới nhận ra: nhà hắn lạnh lẽo, chẳng có chút hơi ấm của một tổ ấm thật sự.

Hắn lấy ra hộp thuốc: “Ngồi xuống.”

“Tự nhiên ?”

“Bàn tay của em—đừng tưởng không thấy.”

Tôi hơi sững người.

Tay tôi đúng là bị thương.

Hôm nay rót nước nóng cho khách, không cẩn thận bị bỏng.

Vì sợ ảnh hưởng tiến độ dự án, tôi giấu, cắn răng chịu đựng suốt cả ngày.

Vậy mà hắn lại phát hiện ra?

Lâm Thứ Dã nắm lấy tay tôi: “Em không giấu đâu, Tuyết Tuyết. Trước mặt , em có thể gỡ bỏ hết mọi vỏ bọc.”

Hắn quỳ nửa người trước tôi.

Một người lạnh lùng thâm hiểm như hắn, mà khi bôi thuốc cho tôi lại cẩn thận và dịu dàng đến lạ.

“Em còn nhớ, ngày đầu tiên xuống ruộng việc, cũng bị thương ở tay không?”

“Hơi nhớ.”

“Em cũng băng bó cho giống vầy.”

Tôi im lặng.

Ánh mắt lướt khắp căn phòng.

Đột nhiên tôi thấy một tấm ảnh chụp chung.

Tôi, mẹ và Lâm Thứ Dã.

Đó là tháng thứ tư sau khi Lâm Thứ Dã đến nhà tôi.

Có người ở trấn trên mang máy ảnh về, mẹ nhờ người ta chụp một tấm cho ba chúng tôi.

Tôi còn nhớ hôm đó, mẹ cầm bức ảnh mới rửa, thích không buông tay.

“Gia đình ba người của chúng ta.”

Lâm Thứ Dã cũng hì hì theo: “Gia đình ba người.”

Một ngày bình thường như thế… giờ không thể nào quay lại nữa.

Tôi nhớ mẹ.

Nước mắt lưng tròng, tôi vội chớp mắt để kìm lại.

Nhưng… khoan đã.

Tấm ảnh này… sao lại ở đây?

Tôi đột nhiên nhận ra có điều gì đó sai sai.

“Tấm ảnh này,” tôi lên tiếng, “không phải để lại ở quê rồi sao?”

“Sau này về quê tìm em, tiện mang theo.”

Tôi sững lại: “Anh đi tìm tôi?”

“Anh về Bắc Kinh một tháng để sắp xếp mọi thứ, rồi quay lại tìm em. Nhưng lúc đó, nhà đã trống không.”

Lâm Thứ Dã vẫn gọi nơi ấy là ‘nhà’.

“Anh… tại sao lại tìm tôi?”

“Ông hàng xóm bảo mẹ em mất rồi, em rời khỏi làng ngay sau khi chôn cất bà.”

Lâm Thứ Dã tôi, có chút khó hiểu: “Thì để đưa em đến Bắc Kinh chứ sao nữa.”

“Nhưng… không phải giận tôi sao?”

“Đúng là có giận. Giận em vì hai triệu mà bỏ rơi .” Hắn thở dài như chấp nhận số phận. “Nhưng có giận thì cũng là vợ , biết sao?”

“…Ai là vợ .”

Nếu hắn không mấy lời này còn đỡ.

Vừa ra, tôi lại thấy khó lòng giữ vững.

Đúng là loại người chỉ mềm mỏng mới trị .

“Hôm đi, chẳng lưu luyến gì. Ngay cả gặp tôi một lần cũng không muốn.”

“Không phải không muốn gặp,” Lâm Thứ Dã mím môi, rồi , “Thật ra lúc đó… cũng vừa mất người thân.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...