Tuyết Tuyết Của Anh – Chương 2

Chương 2

Là người từng đi theo sau tôi, sẽ bảo vệ tôi cả đời sao?

Là người từng phải bồi thường viện phí, rồi trốn vào góc tường khóc thầm sao?

Hay có lẽ, đây mới là con người thật của hắn.

Lên Bắc Kinh học, tôi cũng từng đọc vài tạp chí tài chính.

Biết thân phận thật sự của Lâm Thứ Dã.

Hắn hơn tôi tám tuổi, là nhị thiếu gia của tập đoàn nhà họ Lâm.

Nghe là con riêng, điều đó không giảm sự cao quý của hắn.

Hắn chưa đến ba mươi, mà thủ đoạn đã rất tàn độc.

Một năm trước, chính tay hắn khiến trai mình phát điên, trở thành người thừa kế duy nhất.

Trên trang giấy không thể hiện hết sự hiểm độc của Lâm Thứ Dã.

Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến——

Vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

Hay là… để áo khoác trước cửa rồi đi nhỉ?

Đang do dự, cửa phòng bật mở.

“Ai ngoài đó?”

Lâm Thứ Dã bước ra.

Hắn không biểu cảm, kính phản chiếu ánh sáng lạnh buốt.

Khoảnh khắc ấy, tôi rùng mình một cái.

Không sao, tôi có đeo khẩu trang.

Còn trang điểm nữa.

Trang điểm xong, ai nhận ra ai chứ?

Tôi bình tĩnh lại: “Cho chị Văn——”

Chưa dứt lời, một học đi ngang qua hậu trường gọi tôi.

“Tuyết Nha, cậu vẫn chưa về ký túc xá à?”

Khoảnh khắc ấy gọi tên tôi, Lâm Thứ Dã đã siết chặt cổ tay tôi thật mạnh.

08

Hắn dùng sức rất mạnh.

Tay tôi bị siết đến đau nhói.

“Em tên gì?” Lâm Thứ Dã trừng trừng tôi.

Tôi không . Hắn liền đưa tay định tháo khẩu trang tôi ra.

Ngay lúc đó, tôi thấy cứu tinh.

Tôi gọi: “Tuyết Nha, cậu đến rồi à.”

Lâm Thứ Dã lập tức buông tay.

Hắn tôi, rồi quay sang tôi vừa gọi.

Tôi tiếp lời: “Ban tuyên truyền vừa tìm cậu đấy.”

“À à, để tớ đi gặp họ.”

“Tớ đi cùng cậu.” Tôi tranh thủ đặt áo khoác xuống rồi đi cùng ấy rời khỏi đó.

Trùng hợp thay, kia trùng tên với tôi.

Cô ấy người Tứ Xuyên, vùng đó có loại trà tên là Tuyết Nha.

Cái tên này chẳng hiếm gì.

Ra khỏi nhà hát nhỏ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

hỏi: “Tuyết Nha, lúc nãy cậu gì với tổng giám đốc Lâm thế?”

“À, chỉ đi lấy đồ giúp ta thôi.”

“Thật à? Mà cảm giác giữa hai người có gì đó lạ lắm.”

“Sao mà lạ?”

“Thì… ảnh cậu dữ quá, như muốn ăn thịt cậu .”

Không sai.

Lâm Thứ Dã đúng là muốn ăn tôi.

Vì mọi chuyện phải quay về mùa hè năm tôi mười tám tuổi.

Ngày có điểm thi đại học, có một vị khách không mời mà đến.

Văn Hiểu Tuyết.

Cô ta tự xưng là của Lâm Thứ Dã, đến đón hắn về.

Mẹ tôi đã trúng.

Lâm Thứ Dã không chỉ là người thành phố, mà còn là con nhà giàu.

Nguyên nhân hắn trôi dạt đến đây cũng rất phức tạp.

——Bị trai hãm , xảy ra tai nạn, may mắn sống sót đầu óc bị chấn thương.

Tôi chỉ có thể thở dài: Giới nhà giàu đúng là quá sâu không lường .

Lúc đầu, tôi xem Văn Hiểu Tuyết như khách.

Nhưng khi biết tên ta cũng có chữ “Tuyết”, tôi sững người.

Trong làng tôi, mọi người đều gọi tôi là Nha Nha, cả mẹ tôi cũng .

Chỉ có Lâm Thứ Dã gọi tôi là “Tuyết Tuyết”.

Ban đầu tôi còn thắc mắc.

Giờ thì hiểu rồi.

Mỗi tiếng hắn gọi tôi, đều đang gọi một người khác sao?

Hắn đối tốt với tôi, nghe lời tôi, chẳng lẽ chỉ vì tưởng tôi là Văn Hiểu Tuyết?

Văn Hiểu Tuyết sang trọng biết bao, áo lụa, giày da.

Cô ta đứng cạnh Lâm Thứ Dã mới thật sự là cùng một thế giới.

Còn tôi thì sao?

Miếng vá trên đầu gối quần tôi như trò .

, tôi vẫn không cam lòng.

Khi Văn Hiểu Tuyết định đưa Lâm Thứ Dã đi, tôi hỏi: “Anh ấy tự nguyện sao?”

“Dĩ nhiên,” ta khoanh tay, tôi từ trên cao, “Anh ấy là thiếu gia tập đoàn Lâm thị, có cả tỷ tài sản kế thừa, chẳng lẽ muốn ấy ở lại chịu khổ với ?”

“Tôi không tin, tôi muốn nghe ấy trực tiếp.”

“Trời ạ, ấy nhớ lại rồi, căn bản không muốn gặp nữa không? Nghe còn gạt ấy kết hôn? Nhỏ tuổi mà tâm kế dữ .”

“Không , để tôi gặp ấy.”

“Được thôi, đã muốn nghe——”

Văn Hiểu Tuyết lấy điện thoại, mở một đoạn ghi âm.

“Hiểu Tuyết, may mà em đến kịp, suýt nữa bị lừa rồi.”

Giọng trầm thấp, chính là của Lâm Thứ Dã, không thể sai .

Văn Hiểu Tuyết: “Nghe rõ chưa? Người tôi sẽ đưa đi.”

Cô ta dúi cho tôi một cọc tiền lớn.

“Phí bịt miệng, quy tắc thì khỏi phải chứ?”

Thật ra tôi không muốn nhận số tiền nhục nhã đó.

Nhưng mẹ tôi bệnh đã nặng, rất cần tiền chữa trị.

Lâm Thứ Dã đã vứt bỏ tôi rồi.

Tôi không thể mất cả mẹ.

Tôi rất thất vọng, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại để cân nhắc lợi .

——Vậy thì cứ để Lâm Thứ Dã “phát huy chút giá trị cuối cùng” đi.

Tôi : “Chỉ có bấy nhiêu? Ít quá đấy, các người chẳng có chút thành ý nào.”

09

Văn Hiểu Tuyết dường như rất bất ngờ khi tôi .

“Quả nhiên không phải loại con ngây thơ gì cả.”

“Đúng, tôi nuôi ta chỉ để chờ ngày hôm nay, hài lòng chưa?”

“Thật đê tiện.”

“Biết tôi đê tiện rồi thì sao không mau thêm tiền vào, bịt miệng tôi đi?”

Văn Hiểu Tuyết bị tôi chặn họng, không gì.

Cuối cùng, tôi nhận một số tiền lớn.

Tôi dùng tất cả để chữa bệnh cho mẹ.

Nhưng vẫn không giữ bà.

Ngày giấy báo trúng tuyển gửi tới, mẹ tôi vừa khóc vừa vì mừng.

Đó là lần cuối cùng tôi thấy bà .

Cũng là lần cuối cùng tôi thấy bà khóc.

: “Nha Nha à, con phải học thật giỏi, thay mẹ đến xem Thiên An Môn với Vạn Lý Trường Thành.

Mẹ phụ nữ quê cả đời, chẳng thể cho con một cuộc sống tốt, con đừng trách mẹ.”

Sao tôi có thể trách bà ?

Bà đã cố gắng cho tôi tất cả những gì bà có thể.

Tôi đã rất mãn nguyện, rất hạnh phúc.

Cũng rất mẹ.

Sau đó, tôi đến Bắc Kinh.

Tôi đã thấy Thiên An Môn và Vạn Lý Trường Thành.

Tôi đổi sang họ mẹ, trở thành Dụ Tuyết Nha.

Lâm Thứ Dã dần bị tôi đẩy ra khỏi ký ức.

Chỉ là đôi lúc, khi đi trên những con phố sầm uất, tôi chợt nghĩ: đây là nơi hắn lớn lên, là khung cảnh quen thuộc với hắn.

Nhưng thì sao?

Chúng tôi sẽ không gặp lại nữa.

Dù hôm nay lời “không bao giờ gặp lại” bị vỡ, cũng chưa hẳn là sụp đổ hoàn toàn.

Tôi nhanh chóng quăng Lâm Thứ Dã ra khỏi đầu.

Lúc họp sinh viên lần nữa, chủ tịch :

“Lúc Lâm đi, có xin lý lịch của mọi người đấy.”

Tim tôi giật thót: “Lý lịch?”

“Ừ, không biết để gì.”

Tôi biết.

Trong hồ sơ không chỉ có tên và ảnh, còn có quê quán.

Trước mặt hắn, tôi chẳng khác gì người trong suốt.

Nhưng tôi vẫn còn giữ chút hy vọng.

Giờ đây Lâm Thứ Dã đã có tất cả, việc gì phải bận tâm đến một sinh viên nghèo như tôi?

Họp xong, mọi người lần lượt rời khỏi văn phòng.

đi trước tôi đột nhiên dừng lại, mặt ngây ra.

Tôi hỏi: “Cậu sao thế?”

“Lâm… Lâm…”

Tôi ngẩng đầu, thấy Lâm Thứ Dã đang tựa vào hành lang.

Tôi quay người định chạy.

“Dụ Tuyết Nha,” hắn gọi tôi lại, “lâu rồi không gặp.”

10

Lâm Thứ Dã đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng.

Gọi đại một món thôi cũng đủ tiêu hết tiền sinh hoạt cả tháng của tôi.

Hắn không ăn, chỉ ngồi tôi.

Tôi cũng không khách sáo.

Đã không trốn thì cứ ăn no cái đã, thuận theo số phận .

Không biết qua bao lâu, Lâm Thứ Dã mở miệng: “Tại sao phải trốn tôi?”

Đó là câu hỏi đầu tiên sau khi chúng tôi gặp lại.

Tôi gặm một miếng cua: “Anh rồi, tôi chỉ là sinh viên nghèo, còn là người thừa kế tập đoàn, giữa chúng ta không có điểm giao nhau.”

“Không có giao nhau, hay thật đấy.”

Lâm Thứ Dã lạnh giọng, cả người toát ra khí lạnh.

Đây mới là con người thật của hắn.

“Đây là nhà hàng cao cấp nhất trong thành phố, khách đến đây tôi đều biết.”

Tôi không hiểu hắn là có ý gì, chỉ im lặng lắng nghe.

“Hôm nay tôi dẫn em tới đây, tất cả mọi người đều thấy. Rất nhanh sẽ có người điều tra thông tin của em, tìm hiểu quan hệ giữa chúng ta. Đến lúc đó, em có muốn trốn cũng chẳng nổi nữa.”

Tôi không sợ, ngược lại còn mỉm : “Lần đầu tiên ăn cua ngon như , đáng giá rồi.”

“Còn món ngon hơn nữa.”

“Gì ?”

“Tôi.”

Lâm Thứ Dã có ngũ quan hoàn mỹ, dưới ánh đèn pha lê lại càng không tì vết.

“Không phải em thích tiền sao?”

Hắn , “Ngủ với tôi một đêm, tôi trả tiền cho em.”

11

Chiếc Porsche lao vun vút về phía biệt thự.

Mắt Lâm Thứ Dã đỏ ngầu, lốp xe gần như tóe lửa.

Chuyện xảy ra chỉ nửa tiếng trước.

Tại bàn ăn.

Hắn bảo tôi ngủ với hắn một đêm.

Tôi hỏi: “Bạn biết không?”

“Anh không có .”

“Văn Hiểu Tuyết.”

“Cô ta chỉ là trợ lý của .”

“Nhìn hai người sắp kết hôn đến nơi rồi còn gì.”

“Vớ vẩn——”

Lâm Thứ Dã trước đây chưa từng chuyện với tôi kiểu đó.

Gặp ánh mắt tôi, khí thế hắn lập tức dịu xuống.

“Ý là, giữa với ta không có gì cả, càng không đến chuyện kết hôn.”

“Thật à? Vậy thì đúng là tệ , vì để mặc cho người ta hiểu lầm.”

Vừa , tôi vừa nhả ra mảnh vỏ cua trong miệng.

Trùng hợp sao, có một chút bắn trúng mặt Lâm Thứ Dã.

Hắn sững người, cũng không buồn lau: “Anh chỉ thấy mấy lời đồn vô nghĩa thì không cần quan tâm. Nếu chuyện gì cũng phải đi đính chính, thì cả ngày chỉ mỗi việc đó thôi…”

Nói đến đây, hắn khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ.

Phải rồi, hắn nhận ra rồi.

——Hắn đang giải thích với tôi.

Một người như Lâm Thứ Dã, quyền lực trong tay, muốn gì có đó, sao lại phải phí lời như ?

“Tôi thấy đúng đấy,” tôi gật đầu đồng , “đàn ông như , may mà tôi không thật lòng. Hai triệu ‘bán’ , đúng là không sai.”

Sắc mặt Lâm Thứ Dã lập tức trắng bệch.

Câu đó như đâm thẳng vào tim hắn.

Tôi tít mắt: “Vậy, còn muốn ngủ chung nữa không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...