Tuyết Tro Gãy Đoạn – Chương 5

Chương 5

14.

Ta chưa từng nghĩ, có một ngày ta và Phó Vân Kỳ lại đối mặt nhau trong thế như thế này.

Ta bị treo trên khung hình, tay chân buộc chặt, máu thấm qua lớp xiêm y.

Còn hắn thì ngồi nhàn nhã một bên, chậm rãi nâng chén trà, hờ hững như đang xem một vở hí kịch nhàm chán.

“Cho ta biết A Phù ở đâu,” hắn lạnh lùng cất tiếng, “bằng không, cứ qua mỗi nén nhang, ta sẽ sai người đánh ngươi một roi — roi nhúng nước muối.”

“Ngươi đừng nghĩ cứng miệng thì có ích, và cũng đừng mong ta sẽ mềm lòng.

Ta thẳng cho ngươi biết — đã bước vào địa lao Đông cung, chưa từng có kẻ nào giữ cái miệng nguyên vẹn mà đi ra.”

Ta không nhịn bật .

Giọng khàn đặc, rỉ máu, đứt đoạn:

“Không phải ta. Ngươi có đánh chết ta… ta cũng không biết nàng ta ở đâu. Huống hồ, trong mắt ngươi hiện giờ, ta chẳng khác gì ác phụ mưu người — ta có gì, ngươi tin sao?”

“Choang!”

Một tiếng vỡ giòn tan vang lên — chén trà trong tay hắn rơi xuống đất, mảnh sứ văng tung tóe.

Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo vì giận dữ, từng tấc da thịt đều căng cứng, ánh mắt tối sầm:

“Ngươi đã muốn uống rượu , thì đừng trách ta tàn nhẫn!”

Hắn phất tay.

Một tên sai dịch đứng bên do dự nửa nhịp, khẽ :

“Điện hạ… đây là nhị tiểu thư của phủ Thượng thư, thân thể yếu đuối, e rằng chịu không nổi hình này…”

Hắn ngắt lời, giọng lãnh đạm như thể đang đọc một bản án đã chuẩn bị sẵn:

“Đánh! Chuyện với Thượng thư đại nhân, ta sẽ đích thân đi giải thích.”

Ngọn roi đầu tiên tẩm đầy nước muối quất xuống vai ta.

“Chát!”

Cơn đau như rút cạn tất cả hơi thở trong lồng ngực, máu hòa lẫn nước muối thấm qua lớp vải, bỏng rát như bị lửa thiêu.

Trước mắt ta tối sầm.

Suýt nữa đã ngất đi ngay trong khoảnh khắc đó.

Làn da vốn trắng mịn đã bị roi da xé toạc, vết thương vừa nứt liền bị nước muối thấm vào.

Cả cơ thể ta co giật không kiểm soát, từng hồi đau đớn đến tận xương tủy.

Phó Vân Kỳ đứng đó, lông mày hơi nhíu lại, vẫn không buông lời ngăn cản.

“Xem ra cũng có chút cốt khí đấy,” hắn lạnh, “chẳng biết là xương ngươi cứng, hay roi của ta cứng hơn.”

“Hừ, ngươi không phải thích khóc sao? Sao lần này lại không khóc nữa? Cũng tốt… thấy ngươi khóc, ta lại thấy ghê tởm.”

Tim ta… hình như cũng chẳng còn cảm giác.

Không còn đau, không còn tức, không còn tuyệt vọng.

Chỉ còn lại một khoảng trống lạnh đến buốt giá.

Phải rồi.

Ta đã không còn rơi lấy một giọt lệ.

Vì ta bỗng nhận ra —

Đối với một kẻ như Phó Vân Kỳ, dù chỉ một giọt nước mắt… cũng không đáng.

15.

Ta không rõ bản thân đã hôn mê bao lâu.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cả người ta đang ôm gọn trong vòng tay của Kỷ Thanh Lâm.

Thân thể đầy những vết thương rách toạc do roi da để lại, mỗi một tấc da đều như thiêu đốt.

Nhưng có lẽ vì đau đến cực hạn, cảm giác lại trở nên tê dại.

Ngay cả mí mắt cũng nặng trĩu đến mức không mở nổi, hơi thở yếu ớt, đến cả một lời cũng không thể.

Chỉ mơ hồ nghe thấy giọng khản đặc của hắn, run rẩy vang bên tai:

“Tuyết Doanh… nàng cảm thấy thế nào rồi? Nhận ra ta không?”

Ta cố mở miệng, cổ họng khô khốc, không thể phát ra tiếng.

Chỉ còn sức đưa tay khẽ kéo lấy ống tay áo của hắn, như muốn — dẫn ta đi, ta muốn rời khỏi nơi này.

Kỷ Thanh Lâm cúi đầu ta, ánh mắt dịu dàng mà đau lòng đến cực điểm.

Hắn ôm ta sát vào lòng, nâng dậy vô cùng cẩn trọng, giống như đang ôm một báu vật dễ vỡ.

Khi đứng dậy, trán hắn khẽ chạm vào trán ta, giọng trầm khàn mang theo một tia nén nhịn không tên:

“Đừng sợ nữa… có ta ở đây rồi. Từ giờ trở đi, sẽ không ai dám nàng tổn thương nữa.”

Chỉ một câu ấy thôi, mà lớp băng đông cứng trong tim ta… bỗng vỡ òa.

Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, không còn kìm nữa.

Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu lần chịu nhục… đều hóa thành những dòng lệ nóng bỏng.

Trong lúc ta vẫn còn thổn thức, hắn cúi đầu dịu dàng khẽ:

“Ta đưa nàng về nhà.”

Thế , Kỷ Thanh Lâm còn chưa đi bao xa, liền bị một người chặn trước mặt.

“Dừng lại! Đây là Đông cung, ngươi định đưa nàng đi đâu?”

Phó Vân Kỳ bước lên, ánh mắt lạnh như băng, tay vươn ra định giằng lấy ta khỏi vòng tay hắn.

Kỷ Thanh Lâm chỉ khẽ lạnh, nghiêng người né tránh, giọng đầy mỉa mai:

“Ngươi thật sự nhất định phải đẩy nàng vào chỗ chết cho bằng sao?”

Phó Vân Kỳ thoáng ngây người, trong mắt chợt lóe lên một tia do dự.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, tia do dự ấy đã bị thay thế bằng vẻ căm giận cũ kỹ.

“Nàng bắt cóc A Phù, chuyện này còn chưa tra rõ, ta sao có thể để nàng ung dung rời đi?”

Kỷ Thanh Lâm hắn như thể đang một kẻ đáng thương, giọng vang lên lạnh lẽo như gió đêm:

“Thái tử điện hạ, ngài trúng cổ chứ không phải mất trí. Một màn giá họa thô thiển như thế cũng không ra, chi bằng sớm tự mình dâng sớ xin phế truất đi!”

Nói đoạn, hắn nhếch môi, cằm hơi nghiêng, chỉ nhẹ nhàng liếc về phía Đỗ Phù Ngọc đang đứng ngây ngốc một bên.

“Người ta ta đã đưa về cho ngươi, không mất một sợi tóc. Ngươi muốn tiếp tục một kẻ si ngốc vì thứ cảm giả tạo kia thì cứ việc.”

Dứt lời, Kỷ Thanh Lâm không buồn quay đầu lại, lạnh lùng va mạnh vào vai Phó Vân Kỳ mà đi thẳng, ôm ta rời khỏi Đông cung trong ánh mắt rối loạn của tất cả mọi người.

Ta nằm trong lòng hắn, ý thức lơ mơ, vẫn nghe tiếng khóc uốn éo phía sau.

Là giọng Đỗ Phù Ngọc, yếu ớt, đáng thương đến giả dối:

“Điện hạ, Tuyết Doanh như … chắc chắn là vì ghen tỵ thiếp người thương. Dù sao thiếp cũng không sao, hay là… hãy bỏ qua cho nàng đi.

Dù gì… nàng cũng là muội muội thiếp mà…”

16.

Ta nằm liệt giường suốt nửa tháng trời, mới có thể miễn cưỡng chống người ngồi dậy .

Mẫu thân ngày nào cũng khóc đỏ cả mắt, không hiểu vì sao hai tỷ muội ruột thịt lại xung đột đến mức không thể vãn hồi.

Chỉ là bà không biết, có những thứ — từ lâu đã không còn là “tỷ muội”.

May thay, mỗi ngày Kỷ Thanh Lâm đều tới thăm, lại còn mang theo đủ loại dược liệu quý hiếm giúp trị thương cực hiệu nghiệm.

Thấy ta dần hồi phục, mẫu thân cũng vơi đi phần nào âu lo, nắm tay ta khẽ khàng khuyên nhủ:

“Ta không biết giữa con, tỷ tỷ con và Thái tử đã xảy ra chuyện gì… giờ lòng người ta đã đặt nơi tỷ con, chi bằng con hãy buông bỏ.

Mẫu thấy vị công tử họ Kỷ kia, dung mạo phi phàm, khí độ bất phàm, lại chân thành tận tụy — cũng chẳng kém gì Thái tử đâu.”

Lời ấy rơi vào tai Kỷ Thanh Lâm — kẻ đang ngồi bên cầm quạt nhẹ phe phẩy — khiến đuôi mày hắn khẽ nhướng, tâm hình như tốt lên không ít.

Hắn đặt quạt xuống bàn, nhướn mày :

“Thật vinh hạnh mẫu thân đại nhân ưu ái, không biết ý của Tuyết Doanh ra sao?”

“Nếu một người khiến nàng khổ sở đến … có lẽ người đó, vốn dĩ không hợp để .

Thế thì sao không thử một người khiến nàng thấy nhẹ nhõm hơn, chẳng hạn… là ta?”

Câu kia, giọng thì pha vẻ trêu , ánh mắt lại nghiêm túc đến lạ thường.

Khiến ta thoáng chốc chẳng phân biệt đâu là giả, đâu là thật.

Chỉ biết từ khi hắn xuất hiện, chưa từng do dự, chưa từng đứng về phía ai khác — ngoài ta.

Nói không cảm … e rằng cũng là lời dối lòng.

Ta nghiêng đầu, chăm gương mặt nghiêng nghiêng của hắn — cằm rắn rỏi, mày mắt thanh tú, sống mũi cao thẳng, khí chất phong lưu mà vẫn ôn hòa.

Rồi rốt cuộc, ta mở miệng hỏi ra câu mà đã do dự từ lâu:

“Công tử… chúng ta, có phải đã từng gặp nhau từ trước?”

17.

Ta vừa thốt ra câu hỏi, Kỷ Thanh Lâm đã bật .

Nụ ấy như gió xuân thổi qua đồng cỏ, dịu dàng đến mức khiến người không thể dời mắt.

Hắn đưa tay xoa nhẹ lên đầu ta, như thể đang vuốt ve một món bảo vật thích:

“Cuối cùng nàng cũng nhớ ra hỏi ta rồi sao?”

“Nếu giờ ta thật… nàng có thể cân nhắc, thử ta một lần không?”

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bất ngờ kéo bung vạt áo.

Bên dưới là một mảng da trắng mịn, lồng ngực rắn chắc đầy sức sống.

Ta hoảng hốt che mắt lại, bàn tay che vừa đặt lên đã bị hắn nhẹ nhàng kéo xuống, áp thẳng vào một chỗ lồi lõm trên ngực trái hắn.

Cảm giác lành lạnh dưới đầu ngón tay, có gì đó thô ráp…

Là một vết sẹo — sâu và dài, kéo từ xương quai xanh xuống tận giữa ngực.

Kỷ Thanh Lâm cúi đầu, ánh mắt thấp thoáng ý :

“Ba năm trước, ta trọng thương nằm gục giữa sơn đạo. Là nàng nhặt ta về, giấu dưới hầm rượu, lén lút chăm sóc suốt hơn một tháng.”

Ta mở to mắt, không tin nổi vào tai mình.

“Ngươi… ngươi là người áo đen năm đó?!”

Khi ấy ta chỉ biết hắn bị thương nặng, người đầy máu, vẫn còn nắm chặt thanh đao sáng loáng, lời lẽ lạnh lùng dọa nạt:

“Nếu ngươi dám báo quan, ta sạch cả nhà ngươi.”

Dẫu chỉ lộ ra đôi mắt, ánh lạnh lẽo kia từng khiến ta kinh hồn bạt vía.

Ta mạnh lên vai hắn một cái:

“Thì ra là ngươi! Ta còn tưởng mình ‘hành thiện tích đức’ một phen, hóa ra lại là bị ép buộc!”

Thử hỏi, ai nghe một câu đe dọa kiểu đó mà còn dám dở trò?

Có điều chuyện năm xưa dẫu bắt đầu vì sợ hãi, cứu người là thật, lòng tốt lúc đó cũng là thật.

Ta hừ khẽ một tiếng:

“Khi đó ngươi không lời từ biệt, ta còn buồn mất mấy ngày đấy.”

…Dối lòng cả thôi.

Tiễn ôn thần ấy đi, ta ăn thêm một bát cơm ngon lành.

Kỷ Thanh Lâm khẽ, ánh mắt dịu dàng như nước, nhẹ nhàng đỡ ta tựa lên chiếc gối mềm:

“Lúc ấy ta thân bất do kỷ, nên chỉ có thể âm thầm rời đi. Ba năm nay ta luôn ghi nhớ, một lòng tìm nàng báo đáp.”

Ta khẽ gãi đầu, cẩn thận lựa lời:

“Nhưng… ngươi là người từng bị truy nã, còn dám ngang nhiên đối đầu với Thái tử, chẳng sợ chết sao? Huống hồ… cha mẹ ta e rằng cũng sẽ không chấp thuận hôn sự này…”

Hắn nhướn mày, khóe môi cong lên đầy tinh quái, tự tin đến mức vô lại:

“Không sao đâu, mấy chuyện đó… không phải vấn đề.”

Ta đang định vặn lại vài câu, hai người vừa vừa , không ngờ một âm thanh trang nghiêm bỗng vang lên ngoài cửa.

Một giọng nội thị kéo dài sang sảng:

“Truyền thánh dụ! Thái hậu có chỉ, tuyên nhị tiểu thư Đỗ Tuyết Doanh lập tức vào cung diện kiến!”

Cả phòng thoáng chốc yên ắng như tờ.

Nụ nơi khóe miệng ta lập tức cứng đờ lại.

Thái hậu muốn gặp ta?

Tám chín phần là chẳng có chuyện gì tốt lành.

Ta khẽ thở dài một tiếng, lòng thầm biết — cửa cung vừa mở, lành dữ chưa rõ, … không thể không đi.

Chỉ đành khổ, xốc lại áo váy, theo người tiến cung.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...