Tuyết Trên Sông Lạnh – Chương 9

9

 

Sáng sớm, người ta phát hiện một xác c//hết nam cách nhà La Quyên khoảng hai cây số trên đường.

 

Ban đầu, người ta phán đoán rằng vì uống say ngủ quên bên đường, ta đã bị c//hết cóng.

 

Mỗi năm đều có nhiều trường hợp say rượu bị c//hết cóng vào mùa đông, nên chuyện này không thu hút sự ý nhiều.

 

Tại đồn cảnh sát, tôi chỉ phải một bản ghi chép đơn giản, vì Ngô Du tự ý ra ngoài sau khi về nhà nên không thể coi là lỗi của những người đi cùng.

 

Nếu gia đình có đơn kiện thì có thể đưa ra tòa.

 

Tôi ngay lập tức bày tỏ rằng sẽ không truy cứu trách nhiệm của ai, chỉ muốn kết thúc vụ việc sớm để mang chồng về.

 

Và ngay trong ngày, tôi đưa Ngô Du đi hỏa táng.

 

Tro cốt của ta "vô " bị tôi để lại trong thùng rác.

 

Con trai và con tôi giống tôi, không tỏ ra quá trước cái c//hết của Ngô Du.

 

Con tò mò hỏi tôi: “Mẹ ơi, ba sẽ không bao giờ về nữa đúng không?”

 

“Đúng rồi, ba sẽ không bao giờ quay về nữa.”

 

“Thật tuyệt, là mẹ không bị ai bắt nạt nữa, đúng không mẹ?”

 

Tôi mũi cay cay, nâng khuôn mặt bé nhỏ của con lên, gật đầu.

 

—------

 

Đêm cuối cùng trước khi rời đi, La Quyên ở lại ngủ cùng tôi.

 

Cô ấy hỏi tôi: “Cậu lần này quá mạo hiểm rồi, không nghĩ đến trường hợp thất bại sao?”

 

“Nếu lần này không thành công, tớ sẽ bày kế lần hai, lần ba… Tớ đào hố, Ngô Du là người tự nhảy vào.”

 

Tôi dùng tài khoản phụ kết với ta, nếu ta là người tử tế thì sẽ không mắc câu.

 

Tôi mua áo phao cho ta, nếu ta không hà tiện, không sĩ diện thì sẽ không mặc chiếc áo phao rẻ tiền, không đủ ấm.

 

Tôi nhờ người mời ta uống rượu, nếu ta không muốn khoe mẽ thì đã không uống đến mức say lạnh cóng.

 

Tôi hẹn ta gặp mặt trong đêm giá rét, nếu ta ở nhà thì đã không bị c//hết cóng bên ngoài.

 

Tất cả đều là hậu quả mà ta phải gánh chịu.

 

“Lần này sao cậu quyết tâm lớn như ?”

 

Tại sao ư?

 

Vì nửa năm trước, con trai tôi suýt nữa đã ra tay với tôi chỉ vì một món đồ chơi.

 

Tôi không cho con chơi Ultraman trong lúc bài tập.

 

Con trai tôi vô thức ném Ultraman vào người tôi.

 

“Đồ đàn bà ngu ngốc, có phải bà đang muốn bị đánh không!

 

Ba rồi, phụ nữ đánh một cái là ngoan.”

 

Tôi ôm mặt, trong mắt con tôi thấy một con quỷ đang trỗi dậy.

 

Không , tôi không thể để con tôi trở thành một Ngô Du thứ hai.

 

Ngày hôm đó, tôi đã chuyện với con rất lâu, giúp con hiểu rằng sức mạnh trời sinh của con là để bảo vệ người yếu thế, chứ không phải để bắt nạt người khác.

 

Con trai tôi hứa rằng sẽ không bao giờ tay đánh người nữa.

 

Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, với một người cha như Ngô Du, hai đứa con tôi không thể lớn lên trong một môi trường lành mạnh.

 

Vậy nên ta phải biến mất.

 

—---------

 

Khi xuân về hoa nở, tôi lại một lần nữa đến Cáp Nhĩ Tân.

 

Khắp không gian tràn ngập mùi hương hoa đinh hương ngọt ngào.

 

La Quyên và Kỷ Trạch Vũ chuẩn bị đính hôn, họ mời tôi đến dự.

 

Khách sạn ngay bên bờ sông, sau bữa tiệc, tôi một mình dạo bước dọc theo bờ sông.

 

Ánh hoàng hôn buông xuống mặt nước, lấp lánh những tia vàng rực rỡ.

 

Bên kia sông, tiếng saxophone vang lên, mọi người đang ăn mừng sự kết thúc của mùa đông dài dằng dặc.

 

Băng tuyết rồi cũng sẽ tan chảy, còn dòng nước thì mãi miết chảy trôi.

 

- Kết thúc -

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...