8
Bữa tiệc kéo dài đến tận một giờ sáng mới kết thúc.
Đám của Kỷ Trạch Vũ chỉ hơi ngà ngà say, còn Ngô Du thì đã ngồi gục trên bàn, mắt đờ đẫn.
Tôi nắm tay Ngô Du khẽ kéo: “Mình về thôi .”
Anh ta hất tay tôi ra.
“Đừng có mà vào ông!”
Anh giơ tay định đánh tôi, giống như mỗi lần say rượu trước đây.
Nhưng các em của Kỷ Trạch Vũ đã đỡ ta dậy, không một lời mà kéo đi ra ngoài.
———
Trên đường về nhà La Quyên, Ngô Du ngủ khò khò say giấc.
Để ta tỉnh táo một chút, tôi cố hạ cửa sổ bên chỗ ta ngồi xuống.
Ngô Du bị lạnh tỉnh, bực bội : “Cô muốn đông cứng c.h.ế.t người à?”
“Anh à, vừa nãy điện thoại của sáng lên đấy, có tin nhắn gì sao?”
Ngô Du giật mình rồi nhận ra điều gì đó.
Anh ta vội ngồi dậy, xoay lưng về phía tôi, lén lút màn hình điện thoại mà ngốc nghếch.
Khi nãy lúc ta ngủ, tôi đã dùng tài khoản “mèo hoang nhỏ” để gửi cho ta một bức ảnh mặc chiếc váy mà ta gửi đến.
【Mèo hoang nhỏ】:【Anh Ngô, em đang chờ rồi đây, khi nào đến?】
Kèm theo là một bức ảnh khách sạn.
Trên đường về nhà, Ngô Du trông rất đăm chiêu, tôi biết chắc rằng ta đang nghĩ cớ để đi ra ngoài.
Về đến nhà La Quyên, Ngô Du liền muốn ra ngoài mua thuốc lá.
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Trễ rồi, mai mua không sao?”
“Việc của đàn ông, đừng có xía vào, tôi cần xả stress.”
Ngô Du xong thì đóng sầm cửa bỏ đi.
Từ cửa sổ phòng khách, tôi ra bên ngoài. Ngô Du rời đi với bước chân vội vã, vì đang say, dáng đi của ta có phần xiêu vẹo.
Khách sạn đó chỉ cách nhà La Quyên khoảng hai cây số.
Với hiểu biết của tôi về Ngô Du, ta sẽ không muốn bắt taxi cho đoạn đường ngắn như , hơn nữa giờ này cũng khó kiếm xe.
Tuy nhiên, khách sạn đó nằm ở vị trí vòng vèo, với cái đầu say mèm của Ngô Du lúc này thì chắc chắn sẽ mất kha khá thời gian để tìm ra.
Trên đường đi, Ngô Du gọi video cho “mèo hoang nhỏ”.
Tôi ngồi trong căn phòng tối, nhận cuộc gọi của ta. Khuôn mặt mà tôi vừa căm ghét vừa sợ hãi hiện lên, đôi mắt đờ đẫn tôi.
Từ khi bị ta đánh, tôi không còn dám thẳng vào mắt nữa.
Giờ đây, qua màn hình, tôi bình tĩnh ta như thể đang vào gương mặt của một con quỷ sắp bị bắt.
Ngô Du say đến mức không phân biệt tôi là ai.
“Bé , sẽ đến bên em ngay, cảm thấy nóng quá.”
Anh kéo khóa áo phao xuống, vén cổ áo bên trong.
Đó là do ta đã uống nhiều rượu khiến cơ thể nóng lên.
Phía sau , những bông tuyết bay lả tả như muốn chôn vùi tất cả.
Tôi tắt video, chui vào chăn ấm áp.
Tất cả sắp kết thúc rồi, phải không?
Đêm ấy tuyết rơi dày nhất mùa đông năm nay.
Toàn thành phố chìm trong màu trắng xóa, ra ngoài cửa sổ chỉ thấy bầu trời và mặt đất phủ đầy tuyết.
Bạn thấy sao?