6
Ngô Du mãn nguyện mặc chiếc áo mới, không quên chê bai tôi:
“Cô đúng là đầu óc heo, áo La Quyên tặng không nên gỡ mác, bán đi thì có thể mua bao nhiêu cái áo như của tôi này, đồ ngu.”
“Anh thấy cái áo này ấm không?”
“Tất nhiên rồi! Chẳng khác gì áo của cả.”
Tôi ngày càng tươi: “Vậy thì tốt.”
Ngô Du lần này đến đây vốn không phải để đi du lịch cùng mẹ con tôi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc gặp “mèo hoang nhỏ” của mình.
Vì thế ta định lang thang trong trung tâm thương mại một ngày rồi hôm sau về.
Tôi gợi ý với con trai rằng trên sông Tùng Hoa có rất nhiều thứ hay ho, thằng bé liền đến nài nỉ Ngô Du cho ra sông xem.
Ngô Du cưng con trai, không thể từ chối, đành đồng ý.
Đứng trên mặt sông đóng băng, trước mắt là cảnh tuyết trắng bao , bên dưới lớp băng là làn nước sâu thẳm không thấy đáy.
Dù bề mặt băng có vững chãi đến đâu, bên dưới vẫn có những dòng chảy ngầm, và khi mùa đông qua đi, nó cũng sẽ tan chảy như thường.
Tôi dẫn các con đi chơi, còn Ngô Du đứng bên cạnh, bàn tay tím tái vì lạnh, liên tục bấm điện thoại.
Anh ta gửi hàng chục tin nhắn cho “mèo hoang nhỏ”, ban đầu còn nhẹ nhàng, về sau chuyển sang chửi rủa.
【Vô Dục Vô Cầu】:【Bé con đừng giận nữa, tối nay mời em ăn nhé, không?】
【Vô Dục Vô Cầu】:【Em định thế nào đây? Đòi gặp cho bằng , giờ đến rồi em lại giả chết.】
【Vô Dục Vô Cầu】:【Đừng để tìm thấy em, không thì xử em luôn đấy.】
Tôi mượn cớ đi vệ sinh, dùng điện thoại phụ để trả lời ta.
【Mèo hoang nhỏ】:【Em cũng muốn gặp chứ, chỉ là mấy ngày này trai em đến, để em tiễn ấy xong sẽ đến khách sạn tìm , chờ tin em nhé.】
Để Ngô Du tin tưởng hơn, tôi còn gửi một bức ảnh của bộ đồ mà ta gửi cho tôi.
【Mèo hoang nhỏ】:【Nhận tấm lòng của rồi, tối nay em sẽ mặc cho xem.】
Khi tôi quay lại, Ngô Du đã chằm chằm vào màn hình, như kẻ ngốc. Xem ra người chồng thất của tôi đã lại rơi vào rồi.
Buổi tối, cả nhà chúng tôi đến khu vui chơi “Thế giới Băng Tuyết”.
Lúc này, nhiệt độ thấp nhất buổi tối đã xuống đến âm hai mươi tám độ. Mọi du khách đều quấn mình kín mít.
Có một số người tháo bớt áo khoác dày để chụp ảnh, sau khi chụp xong liền khoác lại ngay.
Tôi và các con đều đeo khăn quàng và đội mũ, là đồ La Quyên đưa từ sáng.
Ngô Du thì bướng bỉnh không muốn dùng, vì La Quyên cố hỏi ấy rằng thời tiết miền Nam lạnh hơn hay miền Bắc lạnh hơn.
Ngô Du cứng đầu miền Nam lạnh hơn, không muốn tự tát vào mặt nên nhất quyết không nhận gì để giữ ấm.
Chúng tôi đi dạo quanh những đèn băng đủ màu sắc, lũ trẻ vui chơi hết mình.
Còn Ngô Du thì rét run, mặt mày tím tái.
Anh ta co ro trong chiếc áo mỏng, mỗi bước chân giống như đang đi trên lưỡi dao.
Tuy nhiên, tôi tin rằng ta sẽ sớm quen với cái lạnh, bởi khi bị tê cóng, người ta sẽ dần mất đi cảm giác.
Con đưa chiếc khăn quàng của mình cho Ngô Du một cách ấm áp: “Ba lạnh, con đưa ba quàng nhé.”
Ngô Du định đưa tay ra nhận, tôi nhanh chóng cướp lại, đeo khăn lại cho con .
“Ba là đàn ông mà, không lạnh đâu. Con cứ giữ cho mình.”
Ngô Du không còn sức để mắng tôi, ta thu tay lại và hối thúc chúng tôi rời khỏi nhanh chóng.
Lúc này, ta chẳng còn tiếc tiền vé vào cửa, chỉ mong nhanh chóng đến nơi ấm áp hơn.
Cuối cùng, khi Ngô Du gần như sắp ngất vì lạnh, La Quyên đến đón chúng tôi.
Bạn thấy sao?