4
Quả nhiên, không lâu sau, Ngô Du tức tối trở về.
Anh ta đập cửa phòng thật mạnh.
Đèn trong phòng bật sáng, tôi giả vờ tỉnh giấc, ngạc nhiên ta.
“Có chuyện gì ?”
Đôi mắt đỏ ngầu, lông mày nhíu lại, khuôn mặt ta hiện rõ sự hung ác.
Anh ta đột nhiên xông tới, túm lấy tóc tôi, kéo tôi xuống đất.
Tôi cảm giác như da đầu mình sắp rách ra.
Ngô Du tức giận vì bị từ chối, nên trút giận lên tôi, như mọi khi.
Nắm tay ta chuẩn bị giáng xuống, tôi đột ngột giãy giụa quyết liệt.
“Nếu đánh tôi bây giờ, sẽ ồn đến La Quyên và họ, hình tượng người chồng tốt của không còn nữa đâu!”
Có lẽ vì đã lâu tôi không phản kháng, Ngô Du chợt ngẩn ra.
Anh ta bóp chặt cằm tôi, ánh mắt trắng dã không rời khỏi tôi.
Anh ta nghiến răng : “Cứ đợi đấy, về nhà xem tôi xử thế nào.”
Anh ta đã tốn công xây dựng hình ảnh sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc của mình.
Chắc chắn sẽ không để ai thấy điểm xấu của ta.
———
Vì lịch trình chỉ có hai ngày, Ngô Du sắp xếp kín từng ngày.
Sáng sớm sáu giờ, ấy đã bắt cả gia đình chúng tôi phải đi dạo chợ sáng Đông Bắc.
Vì La Quyên và Kỷ Trạch Vũ còn phải đi , nên ban ngày họ không thể đi cùng chúng tôi.
Trước khi đi, La Quyên dặn dò tôi nếu có chuyện gì thì nhất định phải liên lạc ngay với ấy.
Tôi mỉm trấn an: “Chuyện nhờ cậu, nhớ để tâm giúp tớ nhé.”
“Cứ yên tâm, giao cho tớ.”
Lúc bắt taxi, ấy điểm đến là phố Trung Dương.
Tài xế có chút ngạc nhiên hỏi: “Mấy người đến du lịch hả? Sớm thế này ra Trung Dương gì, các cửa hàng còn chưa mở đâu.”
Ngô Du khăng khăng: “Bọn tôi có trả tiền, cứ lái đi.”
Tài xế không thêm, nhấn ga chạy.
Trên đường đi, Ngô Du cứ thao thao kể về chuyện đồng nghiệp trước đây từng mua bao nhiêu đồ ở chợ sáng Đông Bắc chỉ với một trăm tệ.
Thậm chí ấy còn nghĩ rằng ở đây giá rẻ, dùng một trăm tệ là bao cả chợ.
Khi xuống xe, tôi nghe tài xế lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là đồ ngốc.”
Ngô Du đứng giữa phố, con phố Trung Dương vắng vẻ vào buổi sáng sớm, mặt không tin nổi.
“Đây không phải là phố thương mại nổi tiếng nhất sao, sao lại không có chợ sáng?”
Anh ấy vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng từ tối qua, môi tím tái vì lạnh.
Anh ta kéo lấy một nhân viên vệ sinh hỏi: “Chợ sáng ở đây đâu?”
“Bên này gì có chợ sáng, đi nhầm rồi.”
Ngô Du nghe không hiểu tiếng địa phương, bực bội: “Anh có tiếng phổ thông không?”
Nhân viên vệ sinh chẳng thèm quan tâm, quay người bỏ đi: “Cậu là đồ ngốc hay sao, tự đi nhầm rồi trách người khác?”
Thường ngày, Ngô Du không dám lớn tiếng như ở quê nhà vì sợ ảnh hưởng đến hình tượng.
Nhưng ở nơi hoàn toàn xa lạ, bản tính xấu xa vô lễ của ta lại lộ rõ.
Tôi thấy quán ăn nhanh bên cạnh đã mở cửa, liền dẫn con vào đó ăn sáng, Ngô Du cũng theo vào.
Anh ta vừa ngồi xuống đã bắt đầu trách móc tôi: “Đều tại không nhắc tài xế, để chúng ta đến chỗ quái quỷ này, đúng là chẳng biết dùng mắt gì.”
“Là nhất quyết muốn đến đây, tài xế khuyên cũng không nghe, có liên quan gì đến tôi?”
Bạn thấy sao?