2
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Thái Bình.
Khi bước qua cầu thang, hơi lạnh đã len lỏi từ bên ngoài vào.
Sắc mặt Ngô Du hơi tái, vẫn cứng miệng:
“Nhìn đi, tôi đã rồi, không lạnh tí nào, đâu cần mặc áo lông vũ.”
Hành khách cùng chuyến nghe thấy, đều quay đầu như kẻ ngốc.
Ở khu sảnh đến, nhiều du khách từ miền Nam đã vào phòng thay đồ để mặc đồ giữ ấm.
Ngô Du lại nhỏ giọng chế giễu họ thừa thãi.
Con trai nắm tay tôi, giọng bé bỏng: “Mẹ ơi, con lạnh.”
Tôi đau lòng xoa đầu con.
Không sao đâu, cứu tinh của chúng ta sẽ đến ngay thôi.
Bạn thân tôi, La Quyên, cùng trai ấy là Kỷ Trạch Vũ đã đến đón chúng tôi.
Cả hai mang theo nhiều túi lớn túi nhỏ.
Vừa thấy tôi, La Quyên đã ôm tôi thật chặt.
Tôi nghe thấy tiếng ấy nghẹn ngào bên tai:
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Tôi cũng ôm lại ấy, nén cảm : “Lâu rồi không gặp, mình và Ngô luôn nhắc đến cậu.”
La Quyên, tôi và Ngô Du đều là đại học.
Hồi đó ba chúng tôi rất thân, đi đâu cũng có nhau.
La Quyên với Ngô Du:
“Có phải giấu Tiểu Nguyệt, không cho ấy đến gặp em suốt bao năm không?”
Ngô Du luôn thể hiện hình ảnh người chồng tốt khi ra ngoài, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
“Ai bảo em đi xa quá, không nỡ để vợ mình vất vả.”
La Quyên chúng tôi với ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ mỉm đầy ẩn ý.
“Anh vẫn là người chồng chiều vợ như xưa nhỉ.”
La Quyên lấy ra những chiếc áo lông vũ từ hai chiếc túi lớn.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn áo cho chúng tôi.
Sắc mặt Ngô Du hơi khó coi, cứng miệng : “Anh không cần mặc, Đông Bắc chẳng lạnh chút nào.”
“Đừng khách sáo, em đã mua rồi, nhận giùm em đi.”
La Quyên và đưa áo cho Ngô Du.
Khi học đại học, Ngô Du từng thích thầm La Quyên, khi đó ấy đã có trai.
Anh đành chọn tôi, và tôi vì say đắm trước lời ngọt ngào của mà đồng ý bên .
Nhìn “ánh trăng sáng” thời sinh viên mỉm với mình, Ngô Du không cưỡng lại mà nhận chiếc áo lông vũ.
Tôi và các con khoác lên mình chiếc áo lông dài đến mắt cá chân.
Quay lại , thấy Ngô Du đang khó chịu nhét cánh tay vào tay áo.
La Quyên trộm: “Anh Ngô à, mấy năm nay to lớn hẳn lên. Em đã mua áo theo vóc dáng của hồi đại học.”
Ngô Du mất mặt, bực tức ném áo của mình vào đầu tôi.
“Anh nóng phát chết, chẳng muốn mặc đâu. Gấp lại cất hộ ý tốt của La Quyên đi.”
Tóc tôi bị giật rối lên, do tĩnh điện mà trông xù cả lên.
La Quyên bên cạnh định đưa tay giúp tôi chỉnh lại, tôi vội nháy mắt ra hiệu bảo ấy đừng qua.
Bạn trai nhỏ của La Quyên, Kỷ Trạch Vũ, nhỏ hơn ấy tám tuổi, là một chàng trai cao ráo, điển trai, dịu dàng.
Kỷ Trạch Vũ chủ qua giúp tôi xách hành lý.
Ngô Du dù không ngăn cản ánh mắt sắc lạnh cứ dán chặt vào tôi.
Tôi cúi đầu, vội vàng kéo hai đứa nhỏ rời khỏi đó.
Khi vừa bước ra ngoài và cảm nhận cái lạnh thật sự, tôi thấy Ngô Du ngẩn ra trong chốc lát.
Cả người ấy như đông cứng lại, từng bước đi đều vô cùng khó khăn.
Anh ta sĩ diện, dù có lạnh đến vỡ bàng quang cũng không hé nửa lời.
May mắn là xe ngay đó, ta là người đầu tiên chui vào.
———–
La Quyên đón chúng tôi về biệt thự của ấy.
Vừa về đến nơi, Kỷ Trạch Vũ đã kéo Ngô Du ra ngoài hút thuốc, tôi cuối cùng cũng có cơ hội chuyện với La Quyên.
Cánh cửa vừa đóng lại, La Quyên lập tức chửi rủa, thậm chí còn muốn hỏi thăm cả dòng họ tổ tiên của Ngô Du.
“Cậu bày trò xa xôi thế này, mua áo lông vũ còn cẩn thận gửi đến chỗ tớ, rốt cuộc là vì sao?”
Thật ra, mấy chiếc áo lông vũ La Quyên mang ra hôm nay đều là tôi mua.
“Ngô Du không cho tớ mua, là tớ phung phí. Nếu để ta biết, chắc chắn tớ sẽ lại bị đánh.”
“Sao cậu còn chưa ly hôn với ta khi ta đối xử với cậu như ?”
“Lần đầu tiên bị đánh, tớ đã đến chuyện ly hôn, ta nhốt tớ trong nhà, đánh ba ngày liền, ép tớ thề sẽ không đòi ly hôn nữa.”
Bạn thấy sao?