VĂN ÁNNgày ta cập kê, tuyết rơi dày đặc, hắn nói muốn từ hôn.Nhìn thiếu niên trước mặt, dáng vẻ thanh tú mà ánh mắt ngập tràn h,ận ý, ta biết — hắn cũng như ta, đều là kẻ tr,ọng sinh.Kiếp trước, người hắn yêu được tuyển vào cung, phong làm phi. Hắn bất đắc dĩ mới cưới ta.Ba năm phu thê, hắn dành cho ta chỉ có lạnh nhạt và oán trách.Đến khi người trong lòng khó sinh mà mất, hắn càng đi,ên c,uồng, phóng hỏa thiêu cả phủ họ Tạ, muốn kéo ta ch/ôn cùng.Nay sống lại một đời, hắn ắt hẳn muốn cùng người thương gắn bó trọn kiếp.Trước giả sơn, hắn nóng lòng lui hôn, đưa mắt nhìn đường tỷ của ta:“Trời xanh hữu nhãn, thành toàn một mảnh si tâm.”Sau giả sơn, nam nhân vận long bào sắc vàng rực cúi người ghé sát bên tai ta:“Ai bảo không phải chứ?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?