“Ngươi cố ý.”
“Đúng, ta đây là đang dạy ngươi, nữ tử không độc ác, địa vị không vững.”
Nhìn vẻ mặt suy tư của nàng ta.
Lòng ta vô cùng kích : “Hạt giống ác độc đã gieo xuống, nhất định phải nảy mầm đơm hoa kết trái tốt đẹp nhé.”
Chỉ vài ngày sau.
Vương Tâm Thư đã tiều tụy đi nhiều.
Không phải ta hành hạ nàng ta thế nào, mà là nàng ta vốn dĩ không giỏi thư pháp.
Mỗi lần bị trả về viết lại vì chữ viết cẩu thả đều là một khối lượng công việc không nhỏ.
Tục ngữ có câu.
Áp bức lâu rồi cũng phải phản kháng.
Đặc biệt là, ngày tin Liễu mỹ nhân sủng ái bay qua tường viện, bay đến tai nàng ta.
Ta đang ở trong sân thu dọn hành lý.
Bảy ngày sau, sẽ phải xuất phát đến biệt viện chuẩn bị cho cuộc đi săn mùa xuân.
Vương Tâm Thư chính là lúc này xông vào.
Nàng ta rút kinh nghiệm lần trước, không biết tìm đâu ra hai bà già thô kệch, chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng chỉ dám đứng ở cửa gào thét.
“Ta mà, ngày nào cũng kéo ta chép kinh, hóa ra là dùng thủ đoạn để Liễu mỹ nhân thay ngươi củng cố sủng ái, tiếc thật, con tiện tỳ kia đã bị ta đánh một trận, mặt mày bầm dập không hầu hạ Điện hạ nữa rồi.”
Ta lạnh không . Từ phía sau chậm rãi rút ra chiếc roi mềm, vung tay lên không trung, tiếng roi xé gió át cả tiếng hét trong sân. Chiếc roi không lệch một ly rơi xuống chân Vương Tâm Thư.
Nàng ta đau đớn.
Kêu lớn rồi quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai mắt ngây dại, dường như bị dọa sợ không nhẹ.
Ta quát lớn một tiếng: “Sau này thấy ta, nhớ tránh đường mà đi, roi của ta không nhận ra trắc phi nương nương cao quý đâu.”
Vương Tâm Thư hét như quỷ tha ma bắt rồi ma ma khiêng về viện của mình.
Không lâu sau.
Thái tử vội vã đến, mở miệng liền : “Sao nàng lại độc ác như , Tâm Thư còn đang mang thai, nàng đây là mưu hoàng tử nàng có biết không, có thể trị tội nàng.”
“Ồ.”
Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh dừng tác tỉa cành hoa trong sân, thờ ơ hắn.
“Thần thiếp có tội, còn mong Điện hạ trừng .”
Khóe miệng hắn mấp máy vài lần, cuối cùng không nhịn hất tay áo.
“Nàng thật là vô pháp vô thiên, người đâu, Thái tử phi không biết hối cải, đức hạnh có tì vết, ngày mai liền đưa đến Tướng Quốc Tự ăn chay niệm Phật cầu phúc cho con của , khi nào biết sai thì trở về.”
Thái tử nổi giận xong, sâu vào ta, dường như muốn tìm ra dấu vết hoảng loạn trên mặt ta.
Nhưng hắn nhất định sẽ thất vọng. Ta không chút sơ hở hành lễ đáp ứng, không hề lộ ra chút bất an nào. Ngược lại là Thái tử, sắc mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn và tiếc nuối.
Còn ta.
Ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn, tiếp tục tỉa cành. Đến chiều tối, cả phủ đều lan truyền tin ta bị Điện hạ ghét bỏ, phải đến chùa sám hối.
Khác với sự lạnh lẽo ở chỗ ta.
Vương Tâm Thư bên kia ồn ào náo nhiệt, thật là vui vẻ.
Tỳ nữ đến bẩm báo, Thái tử quyết định mang nàng ta đi săn, để an ủi.
Mà đêm đó, Liễu mỹ nhân đã đến viện của ta.
8
Nàng ta khẽ cúi đầu, hai tay dâng lên một chiếc hộp gấm. Kính cẩn : “Đây là thứ người muốn, Thái tử điện hạ biết thiếp bị Vương trắc phi đánh, đặc biệt ra lệnh hôm nay thiếp không cần đến hầu hạ.”
Trong ánh nến.
Ta khẽ nhíu mày.
“Nàng ta ra tay thật là nặng.”
“Đây là thuốc trị thương thường dùng của ca ca ta ở chiến trường, đối với vết thương ngoài da vô cùng hiệu quả, tỷ cứ dùng đi.” Liễu mỹ nhân tạ ơn.
Ta lại dặn dò vài câu, nàng ta nhân lúc đêm tối lặng lẽ rời đi. Ta theo hướng nàng ta rời đi, ánh mắt xa xăm.
Vương Tâm Thư đúng.
Liễu mỹ nhân quả thật là người của ta.
Chỉ là, nàng ta không phải là người ta tìm đến để củng cố sủng ái.
Liễu mỹ nhân gia cảnh bần hàn, lại có đôi phụ mẫu hiền lành. Vương Tâm Thư vốn là con quan lại, trên đường đi ra ngoài gặp phải dân lưu vong, bị nhục thê thảm. Lúc nguy kịch, chính phụ mẫu của Liễu mỹ nhân đã cứu nàng ta, đưa về nhà. Không tiếc công sức chữa bệnh cứu nàng ta. Nhưng Vương Tâm Thư một khi trở về kinh thành, để che giấu đoạn ký ức nhơ nhuốc này, đã sai sát thủ đến người diệt khẩu. Trùng hợp là.
Liễu mỹ nhân vẫn luôn ở trong thành thợ thêu, rất ít khi về nhà. Cho nên tuy biết phụ mẫu cứu giúp một người nữ nhân tên Vương Tâm Thư, chưa từng gặp mặt.
Ai ngờ, khó khăn lắm mới về nhà thăm nom, thấy lại là cảnh cha mẹ đầu lìa khỏi xác, chết thảm thương. Ngày về kinh, trời đổ mưa to.
Nàng ta hồn bay phách lạc không biết từ lúc nào bị một đám côn đồ theo dõi. Lúc đó, ta vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau mất con, thấy nàng ta đáng thương, liền đưa tay giúp đỡ. Từ đó về sau.
Nàng ta vào phủ Thái tử.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không lâu sau, Vương Tâm Thư cũng vào phủ Thái tử. Ngoài cửa sổ ánh sáng trắng lóe lên, bỗng nghe thấy tiếng sấm rền. Ta thu hồi suy nghĩ về phía chiếc hộp trên bàn.
“Trời sắp đổi rồi.”
8
Trước khi chuẩn bị xuất phát đến Tướng Quốc Tự, Thái tử lại đến một lần.
Hắn ngập ngừng mở lời: “Đợi khi trở về, sẽ đích thân đến đón nàng về phủ.”
Ta không đáp lại hắn là tốt, cũng không là không tốt.
Chỉ là giống như những lần gặp mặt trước khi kết hôn, đoan trang mỉm .
“Điện hạ, bảo trọng.”
Từ đó, không còn gặp lại!
Bạn thấy sao?