1
Tôi ch,et vào một ngày tuyết rơi dày đặc.
Ra ngoài tìm cảm hứng, tôi vô lạc đường, bị kẹt trên núi, gặp bão tuyết và ch,et vì hạ thân nhiệt.
Cái ch,et chẳng hề đẹp đẽ chút nào.
Bạn thân tôi, Chu Uyên, nhận tin liền vội vã chạy đến, khóc đến mức không thở nổi khi nhận xác tôi.
“Giang Vị, cậu nhẫn tâm bỏ lại tôi mà đi thế này sao!”
“Cho dù Phí Vọng không nhớ cậu nữa, cậu vẫn còn có tớ mà!”
Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, nghe những lời này mà xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống.
Nếu không phải vì đã ch,et cứng rồi, tôi thực sự muốn lao đến bịt miệng ấy lại.
Cô ngốc này, rõ ràng bác sĩ pháp y đã là tôi mất do t,ai nạn, sao đến miệng ấy lại biến thành tôi thất nghĩ quẩn chứ!
Không thể để tôi giữ chút danh dự nào khi rời khỏi thế gian này à!
Nhưng rõ ràng, Chu Uyên không nghĩ như .
Vì lý do nào đó, ấy nhất quyết tin rằng cái ch,et của tôi có liên quan đến Phí Vọng, liền lấy điện thoại ra gọi cho ta.
Bên kia đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.
“Alo?”
Giọng nam khàn khàn vang lên từ đầu dây bên kia, có vẻ như vừa bị đánh thức từ giấc ngủ.
“Chu Uyên, tìm tôi có chuyện gì? Tôi vừa thức trắng đêm quay phim xong…”
“Phí Vọng.”
Chu Uyên ngắt lời ta, giọng nghẹn ngào.
“Giang Vị ch,et rồi.”
Sau câu ấy, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Dù đã thành hồn ma, tôi vẫn không kìm mà dấy lên một tia mong đợi.
Biết tôi đã ch,et, Phí Vọng sẽ phản ứng thế nào?
Anh ấy sẽ buồn chứ?
Hay là chỉ cảm thấy đây chẳng qua là cái ch,et của một người xa lạ không liên quan?
Dù gì thì vài ngày trước, tại buổi họp lớp, ấy đã đối xử với tôi lạnh nhạt như .
Trước sự trêu chọc của đám , ta chỉ lạnh giọng hỏi:
“Xin hỏi, là ai?”
Một câu ra, cả bầu không khí như đông cứng lại.
Đối diện với ánh mắt thờ ơ ấy, tôi cảm giác chút dũng khí hiếm hoi gom góp trước khi đến đây đều biến mất hoàn toàn.
Cuối cùng chỉ có thể lắp bắp :
“Không, không có gì.”
Rồi cúi đầu, không dám ấy nữa.
Thật ra… tôi cũng không trách ấy.
Bây giờ ấy đã là ngôi sao hàng đầu, từ khi tốt nghiệp đến nay đã sáu năm trôi qua.
Việc ấy không nhớ tôi, có lẽ là điều tốt.
Nếu không, tôi luôn cảm thấy mình nợ ấy một lời xin lỗi.
“Phí Vọng, không nghe tôi à?”
Sau một hồi im lặng, Chu Uyên bật khóc, chất vấn ấy qua điện thoại.
“Tôi Giang Vị ch,et rồi! Cô ấy ch,et rồi!”
“Rầm!”
Bên kia đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Phí Vọng dường như nghiến chặt răng, giọng run rẩy:
“…Tôi không tin.”
Ngay giây sau, điện thoại bị cúp máy.
Chu Uyên màn hình bị cắt kết nối, vừa tức vừa buồn, liền chụp ảnh giấy báo tử của tôi gửi cho ta, sau đó thẳng tay chặn số.
Tôi muốn an ủi ấy, khi đưa tay ra, tay tôi lại xuyên qua cơ thể ấy.
Cuối cùng chỉ có thể ôm ấy một cách vô hình qua không khí.
Đừng khóc nữa, đồ ngốc.
2
Ngày thứ năm sau khi tôi qua đời, Chu Uyên mang tro cốt của tôi trở về thành phố N.
Ở trong nước, tôi không có nhiều người thân. Anh trai tôi lúc ấy đang đi công tác nước ngoài, khi biết tin liền lập tức đặt vé máy bay về nước.
Lúc Chu Uyên ôm hũ tro cốt về đến nhà tôi, con mèo Ragdoll tôi nuôi đã bị bỏ đói hai ngày.
Trước khi ra ngoài, tôi đã để lại đủ thức ăn cho nó trong ba ngày, vốn nghĩ rằng mình sẽ sớm trở về.
Nhưng ai ngờ, chuyến đi này lại là chuyến đi mãi mãi.
Chu Uyên từng đến nhà tôi nhiều lần, vừa mở cửa, con mèo liền chạy đến nũng nịu, đòi ăn.
Chắc vì cảnh tượng quá đau lòng, nước mắt Chu Uyên suýt nữa lại rơi xuống.
Sau khi đổ thức ăn ra, con mèo liền vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Còn Chu Uyên thì đi vào phòng sách, bắt đầu thu dọn di vật của tôi.
Tôi là một tác giả viết toàn thời gian, thời gian ở phòng sách còn nhiều hơn phòng ngủ.
Trên bàn việc vẫn giữ nguyên hiện trạng như lúc tôi rời đi.
Khung ảnh đặt trước máy tính là bức ảnh chụp chung của nhóm thân hồi cấp ba.
Trong ảnh, Chu Uyên khoác vai tôi, hai chúng tôi đứng giữa, còn Phí Vọng đứng ở góc bên phải.
Ở giữa bị ngăn cách bởi vài người, tôi vào ống kính, còn ánh mắt Phí Vọng lại hướng về phía tôi.
Chu Uyên vốn đã khó chịu vì chuyện của tôi, vừa thấy Phí Vọng liền càng thêm tức giận.
Sau khi thu dọn xong các thứ khác, ấy đưa tay định lấy khung ảnh.
Bỗng nhiên, con mèo ăn no chạy đến.
Thấy ấy định lấy khung ảnh, nó liền nhảy lên, vung móng cào vào tay ấy.
“Choang!”
Khung ảnh rơi xuống đất, kính vỡ vụn.
Chu Uyên giật mình, bế con mèo lên mới phát hiện ra có thứ gì đó bị kẹp trong lớp kính của khung ảnh.
“Meo~”
Con mèo biết mình họa, lập tức kêu nịnh nọt.
Chu Uyên cúi xuống, kéo ra một lá thư bị kẹp trong khung ảnh.
Mở ra xem, đó là một bức thư .
Không chỉ ấy, mà ngay cả tôi cũng thấy khó hiểu.
Bởi vì tờ giấy đã ngả vàng, nét chữ vẫn còn sắc sảo.
Từng câu từng chữ, đều tràn đầy sự thầm mến sâu kín mãnh liệt.
【Giang Vị, thầm cậu khổ quá, tôi không muốn thích cậu nữa.】
Ngay bên dưới, còn một dòng chữ nhỏ
【Thôi , lừa cậu đấy.】
Ánh mắt chúng tôi cùng lúc rơi xuống góc phải phía dưới tờ giấy.
Người ký tên— Phí Vọng.
Ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí hiện nay.
Cũng là cùng bàn mà tôi đã thầm thích suốt những năm cấp ba.
Đột nhiên, tôi nhớ ra rằng, khung ảnh này đúng là quà tặng của Phí Vọng vào năm lớp 12.
Những năm qua, tôi đã chuyển nhà rất nhiều lần, chỉ có duy nhất khung ảnh này luôn đi theo tôi, đặt trên bàn máy tính suốt bao năm.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, bên trong nó lại ẩn giấu một bí mật như .
Hồi tưởng lại cuộc gọi cuối cùng khi ta nghẹn giọng ra câu “Tôi không tin”…
Tim tôi bỗng nhói lên một cơn đau xót.
Thì ra, ngay cả khi là ma, tôi vẫn có thể cảm thấy đau lòng.
Tôi thấy Chu Uyên lập tức lấy điện thoại ra, kéo Phí Vọng ra khỏi danh sách chặn.
Nhưng trước khi ấy kịp bấm gọi, một thông báo từ Weibo bật lên trên màn hình.
# Phí Vọng tự sát#
Ngay giây tiếp theo, Chu Uyên gần như run rẩy mở hot search ra.
Và rồi, trên bài đăng của một tài khoản tin tức có hàng triệu người theo dõi, một đoạn video hiện lên.
Trong video, một chiếc xe cấp cứu đậu trước một biệt thự sang trọng, xung quanh là bảo vệ và nhân viên.
Ống kính máy quay đột nhiên lia sang một góc, để lộ hình ảnh một cánh tay trắng bệch, thon dài, rũ xuống khỏi cáng cứu thương.
Những giọt chất lỏng đỏ sẫm từ đầu ngón tay nhỏ xuống đất, loang thành từng đốm như những bông hoa m,áu.
“Phí Vọng tối nay t,ự t,ử tại nhà riêng, di thư nghi ngờ liên quan đến .”
Ánh mắt tôi dừng lại trên hai chữ “vì ” vô cùng nổi bật trong tiêu đề, đầu óc trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn trống rỗng.
Không, không thể nào… Không thể như thế này …
Anh ấy sao có thể ch,et ?
Anh ấy sao có thể ch,et chứ?!
Từng ký ức tràn về như một thước phim tua nhanh.
Tôi thấy bản thân ở một ngày mùa đông tuyết rơi năm ấy.
Thấy Phí Vọng khi mười bảy tuổi, đứng trên bậc thềm trước tòa nhà lớp học, vươn tay về phía tôi.
“Vậy thì hẹn nhé, Giang Vị.”
Cậu thiếu niên ấy, đôi mắt cong cong, trên môi vẽ lên một nụ dịu dàng đến mức khiến lòng người run rẩy.
“Sau này nếu tớ trở thành ngôi sao nổi tiếng, cậu sẽ quản lý cho tôi.”
Cơn gió lớn thổi qua, những bông tuyết trắng xóa phủ kín cả thế giới.
Tất cả như một giấc mộng hư ảo.
3
“Giang Vị? Giang Vị!”
Tôi giật mình tỉnh lại.
“Cậu ngẩn người gì thế? Phí Vọng đến rồi!”
Tôi quay sang Chu Uyên với ánh mắt quan tâm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay xè.
Thật tốt…
Tôi mà đã quay trở lại ngày tụ họp cũ.
Ngay giây sau, tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phí Vọng về phía mình.
Bốn mắt giao nhau, trong khoảnh khắc đó, tôi gần như lập tức đoán câu tiếp theo ấy sẽ
“Xin hỏi, là ai?”
Nhưng không.
“Cậu khóc cái gì?”
Giọng trong ký ức và giọng hiện tại trùng khớp.
Tôi ngây người .
“Gì cơ?”
Không giống như kiếp trước, Phí Vọng không hỏi tôi là ai.
Chỉ là hơi nhíu mày, lạnh nhạt lặp lại câu hỏi.
“Cậu khóc cái gì?”
Nói rồi, dường như theo bản năng, ấy định vươn tay ra.
Nhưng ngay khi nhận ra đây là một dịp tụ họp đông người, tác đó bị mạnh mẽ kìm lại giữa chừng.
Rồi quay mặt đi, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.
Tôi đưa tay lên chạm vào mặt mình, lúc này mới phát hiện nước mắt đã chảy xuống từ bao giờ.
“Giang Vị?”
Chu Uyên bên cạnh cũng nhận ra điều bất thường, lo lắng hỏi:
“Cậu sao ? Không khỏe à?”
“Không… không sao…”
Tôi hít sâu một hơi, vội vàng lau nước mắt, giả vờ dụi mắt vài cái.
“Chắc có lông mi rơi vào mắt.”
Thật là mất mặt.
Sao tôi lại khóc ngay trước mặt ấy chứ?
Phí Vọng chắc hẳn thấy tôi kỳ quặc lắm.
Tôi len lén liếc sang .
Anh ấy đang chuyện với Chu Uyên.
Bạn thấy sao?