5
Công ty đã ra thông báo chính thức, có chữ ký của Tịch Dự.
Điều này cho thấy, Nam Chi là người do chính Tịch Dự chọn nữ chính.
Trong group chat của công ty, mọi người đang bàn tán sôi nổi.
Chưa từng thấy một người mới nào nhận đãi ngộ như thế. Mới xuất hiện đã đóng vai nữ chính, lại còn Tịch Dự đích thân chỉ định. Liệu có gì mờ ám giữa họ chăng?
Khi tôi đến công ty, Tịch Dự vừa tan họp. Tôi lao vào văn phòng , thư ký không kịp cản lại.
“Em đến đây gì?” Tịch Dự ngẩng đầu tôi, “Anh đã rồi, tối nay đi công tác, không về.”
“Vai nữ chính của Tuyết Rơi Hạ Chí là sao đây?”
“Công ty cần bồi dưỡng người mới, khí chất của Nam Chi vừa khớp với vai diễn.”
“Nhưng đã hứa với em rồi!”
Tịch Dự cau mày: “Anh có hứa sao?”
“…”
Môi tôi run lên, trong sự tuyệt vọng tột cùng, tôi : “Ngày hôm đi công tác về, ở nhà , chính miệng đã đồng ý mà!”
“Xin lỗi, Đình Đình.”
Tịch Dự bước đến, an ủi tôi:
“Anh quên mất rồi, đó là lỗi của . Em xem thử các dự án khác của công ty xem có thích không.”
“Em chỉ muốn Tuyết Rơi Hạ Chí thôi!”
Thật ra tôi biết, công ty còn có nhiều dự án tốt khác. Nhưng không hiểu vì sao, tôi chỉ muốn tranh cho bằng .
Sắc mặt Tịch Dự trở nên lạnh lùng: “Thông báo của Tuyết Rơi Hạ Chí đã phát ra, không thể rút lại.”
“Sao lại không thể?!”
“Anh quản lý bao nhiêu nhân viên, nếu thay đổi sẽ mất uy tín.”
“Vậy có thể thản nhiên tổn thương em à?!”
Tịch Dự sững lại, nhíu mày lần nữa.
“Tống Đình Đồng, không hiểu vì sao em lại giận đến thế. Anh đã xin lỗi, các dự án khác cũng cho em tự chọn, sẵn sàng nhẫn nhịn em, không có nghĩa là em có thể mãi quậy .”
Anh trở lại vẻ lạnh lùng.
Đứng dậy, kéo giãn khoảng cách.
“Bây giờ phải đưa Nam Chi đến Thâm Quyến ghi hình chương trình, đợi về rồi sẽ bù đắp cho em.”
6
Tịch Dự trước giờ luôn ở lại công ty, đây là lần đầu tiên tự mình đưa nghệ sĩ đi tham gia chương trình.
Mọi người đều hiểu rõ, đây là để nâng đỡ Nam Chi.
Mối quan hệ của họ lan truyền nhanh chóng. Trong thời đại mạng xã hội, chẳng có bí mật nào giữ kín.
Các tài khoản marketing vừa đăng tin, ngay lập tức một nhóm fan CP xuất hiện.
Nam Chi chưa có tác phẩm nào, đã thu hút sự ý lớn.
Có người bắt gặp hai người họ trên đường phố Thâm Quyến, họ chụp ảnh và đăng lên mạng.
Ngày những tấm ảnh đó lên hot search, tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty.
Hợp đồng của tôi khác với các nghệ sĩ khác, là hợp đồng linh hoạt. Đó là sự ưu ái mà Tịch Dự dành cho người quen cũ như tôi. Khi nào tôi muốn rời đi, tôi có thể đi bất cứ lúc nào.
Ban đầu, tôi định nghiêm túc lời chia tay với Tịch Dự. Nhưng tôi nhận ra, tôi thậm chí còn không có tư cách để lời chia tay.
Vậy thì cứ như thế này thôi.
Chỉ có Văn Tinh là luyến tiếc tôi: “Đình Đình, chị đi rồi em cũng muốn đi cùng.”
“Không, em ở lại đi. Hiện tại trong ngành không có công ty nào đãi ngộ tốt hơn Xích Nhật đâu, đừng bỏ lỡ cơ hội.”
“Nhưng mà em…”
“Đừng nữa. Cố gắng lên, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đỉnh cao.”
Mắt Văn Tinh đỏ hoe: “Chị còn chưa , rốt cuộc vì sao chị lại muốn đi?”
“Mệt rồi.”
Tôi không thêm gì, Văn Tinh có lẽ đã đoán ra.
Cô ấy ôm tôi thật chặt: “Chị à, rời khỏi gã đàn ông tồi, chị phải hạnh phúc nhé.”
“Nhất định rồi.”
Tối hôm đó, tôi kéo vali rời khỏi Bắc Kinh.
Tất cả những thứ để ở nhà Tịch Dự, tôi đều bỏ lại.
Khoảnh khắc tàu lăn bánh, nước mắt tôi chợt tuôn rơi.
Nhưng tôi biết, đây là quyết định đúng đắn nhất mà tôi từng đưa ra.
Bạn thấy sao?