Tuyết Rơi Hạ Chí – Chương 19.5

chương 21 22 Phiên ngoại

21

Thời gian của Dư Thanh Dã có hạn. Tối nay ấy còn phải quay lại Hàng Châu để tiếp tục dựng phim.

Tôi tiễn ra khỏi bệnh viện.

“À phải rồi, suýt quên, mang theo một đoạn phim đã dựng xong.”

“Mau cho em xem nào!”

Chỉ là một đoạn ngắn mười lăm phút, tôi lại một lần nữa bị tài năng của Dư Thanh Dã cho kinh ngạc.

Tuyết Lạc Hạ Chí dần hiện ra dưới bàn tay ấy.

Tôi chân thành : “Tuyệt quá! Em càng mong đợi bản hoàn chỉnh hơn.”

“Anh sẽ cố gắng dựng xong sớm.”

“Em có thể mang đoạn phim này cho bà nội em xem không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng gì cơ?”

“Chỉ là có chút tiếc nuối thôi, có lẽ bà sẽ không kịp xem hết bản hoàn chỉnh.”

Dư Thanh Dã im lặng.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ , không muốn bầu không khí thêm trầm lắng.

Nhưng khi cố , tôi lại bật khóc.

“Dư Thanh Dã, bà em sắp không qua khỏi rồi, có lẽ là trong vài ngày tới.”

“Em đang cố gắng lời từ biệt với bà.”

Dư Thanh Dã mở rộng vòng tay, ôm tôi vào lòng.

Đó là một cái ôm không vướng chút tạp niệm cảm.

Trong gió lạnh mùa đông, tôi nhận sự an ủi thuần khiết nhất.

22

Ngày bà tôi mất, trời đổ trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Tịch Dự vẫn âm thầm ở bên tôi, lo liệu mọi việc hậu sự cho bà.

Sau khi tất cả đã xong, tôi phải trở lại Hàng Châu.

Tại sân bay, ấy một lần nữa :

“Về bên , không?”

Tôi lắc đầu: “Cảm ơn đã giúp đỡ suốt thời gian qua, sau này em sẽ báo đáp ân này.”

“Anh không cần em báo đáp, chỉ muốn em trở lại.”

“Anh biết điều đó là không thể mà.”

Tôi ngước lên , thấy gương mặt tiều tụy của ,

“Tịch Dự, chúc hạnh phúc.”

Sau khi trở lại Hàng Châu, tôi lại dồn hết tâm sức vào công việc.

Một cuộc sinh ly tử biệt khiến tôi hiểu sâu hơn về giá trị của sự sống.

Tôi cũng nắm bắt nhân vật của mình rõ hơn.

Đầu xuân năm sau, tôi nhận một cuộc gọi từ một công ty điện ảnh của nước A. Họ đã xem một đoạn phim chưa công bố của Tuyết Lạc Hạ Chí. Họ cảm thấy tôi rất phù hợp với một dự án mới. Họ thành khẩn mời tôi thử vai cho một nhân vật nữ châu Á trong phim. Tôi phấn khích kể chuyện này cho Dư Thanh Dã nghe.

Anh ấy còn có vẻ vui mừng hơn tôi: “Khi nào thì thử vai?”

“Tuần sau, họ đã đặt vé máy bay cho em rồi.”

“Vậy tuần này, tập trung ôn lại ngôn ngữ chứ?”

“Không cần,” tôi tự tin , “Thực ra sau khi rời Bắc Kinh, em đã chăm chỉ học tiếng Anh, chính là để chờ ngày hôm nay, có thể đi xa hơn.”

Dư Thanh Dã ngạc nhiên, sau đó ánh mắt ấy trở nên ngưỡng mộ: “Em ngày càng giỏi hơn rồi.”

Một tuần sau, tôi thành công giành vai diễn.

Khi đạo diễn bắt tay tôi, ông ấy : “Phần diễn xuất của trong Tuyết Lạc Hạ Chí rất ấn tượng, tôi mong chờ hợp tác cùng .”

Tôi hỏi: “Sao các vị có thể xem phim khi Tuyết Lạc Hạ Chí còn chưa công chiếu?”

“Do Dư gửi qua, tôi quen ấy nhiều năm rồi, ấy nhờ tôi góp ý cho bộ phim.”

Tôi trở về nước, bắt đầu thu dọn hành lý.

Tôi với Dư Thanh Dã: “Hóa ra cơ hội này cũng là nhờ giới thiệu.”

Nhưng ấy lắc đầu: “Anh không giúp em kết nối gì cả. Mỗi lần ra phim mới, đều gửi cho vài chuyên gia trong ngành để họ góp ý. Chính là tài năng của em đã thuyết phục họ.”

“Dư Thanh Dã.”

“Hửm?”

“Anh có mong em ra nước ngoài không? Em sẽ phải xa nhà vài tháng, và có thể… sẽ không bao giờ trở về nữa…”

Dư Thanh Dã mỉm tôi:

“Anh không nỡ để em đi, cũng mong em ngày càng tiến xa hơn.”

Tôi chào tạm biệt Văn Tinh, Lý Trân và Dư Thanh Dã.

Vào một ngày xuân tràn đầy hoa nở, tôi bắt đầu hành trình mới.

Máy bay bay qua ráng chiều, ôm lấy muôn vàn tinh tú.

Kể từ giờ, tôi sẽ không ngừng cố gắng.

Vì chính cuộc đời của tôi mà phấn đấu.

(Kết thúc chính văn)

Phiên ngoại

Tống Đình Đồng đã ở lại nước A suốt một năm.

Văn Tĩnh nghỉ việc tại Húc Nhật và trở thành trợ lý kiêm quản lý riêng của .

Hai sống ở nước ngoài, cuộc sống không hề dễ dàng. Nhưng họ vượt qua rất nhiều khó khăn, và cũng tìm thấy niềm vui.

Sau khi Tuyết Lạc Hạ Chí công chiếu, Tống Đình Đồng đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ. Cảnh vừa vừa khóc trở thành một trong những đoạn cắt phim kinh điển. Giờ đây, không còn là bé chưa từng thương đúng cách nữa. Có rất nhiều người mến . Nhưng điều không thay đổi là vẫn luôn nghiêm túc với việc diễn xuất, dám dấn thân vì sự nghiệp của mình.

Trên mạng, có người bàn tán, rằng dựa vào đâu mà có nhiều tài nguyên tốt đến , thậm chí còn đạo diễn nước ngoài ưu ái, phải chăng là hậu thuẫn rất mạnh mẽ? Nhưng những người quen biết Tống Đình Đồng đều hiểu, cũng từng trải qua những tháng ngày dài dằng dặc, độc.

Sắp đến sinh nhật 27 tuổi của Tống Đình Đồng, để mở ra những trải nghiệm mới trong cuộc sống, và Văn Tĩnh đã cùng nhau chinh phục một ngọn núi tuyết. Họ lập nhóm với các nhà leo núi khác.

Ngọn núi tuyết không quá cao, đối với các nhà leo núi chuyên nghiệp thì chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đối với Tống Đình Đồng, đó là một thử thách khó khăn. Có vài lần, dừng lại giữa chừng, thậm chí đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Một người đồng hành luôn chìa tay ra, kéo một đoạn. Cô cảm thấy người đó rất quen thuộc, cảm giác giống hệt Dư Thanh Dã. Có lẽ, họ đều là những người đã giúp khi gặp khó khăn.

Cũng may, giờ đây Tống Đình Đồng đã hình thành tính cách không dễ dàng bỏ cuộc.

Vào buổi sáng, đã leo đến đỉnh, ánh mặt trời rực rỡ phủ khắp đất trời.

Đó là khung cảnh hùng vĩ đến mức cả đời cũng không thể quên.

Tống Đình Đồng bị cảnh tượng trước mắt cho , rơi những giọt nước mắt tự nhiên.

Khi quay lại, định nhờ Văn Tĩnh chụp ảnh thì phát hiện tất cả đồng hành đều đứng phía sau, mỉm .

Chỉ có người đã kéo mấy lần, đứng ngay trước mặt. Người đó tháo mũ, kính chắn gió và khẩu trang, lộ ra gương mặt quen thuộc của Dư Thanh Dã.

“Là thật sao!” Tống Đình Đồng phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên, “Anh đến sao không với em!”

“Muốn mừng sinh nhật cho em mà, trước rồi còn gì bất ngờ!”

Tống Đình Đồng cũng không khách sáo, chìa tay ra: “Quà năm nay đâu?”

Dư Thanh Dã rút từ trong túi ra một chiếc dây chuyền.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Tống Đình Đồng nhận lấy sợi dây chuyền, không rụt tay về.

“Còn nữa không?”

“Quà này không đủ à?”

“Không đủ, hoàn toàn không đủ.”

Dư Thanh Dã không hề cảm thấy tham lam, ngược lại còn : “Vậy em chờ nhé, xuống núi sẽ chuẩn bị thêm.”

“Không cần, món quà em muốn đang ở ngay trước mặt.”

Cô mỉm , đặt tay của Dư Thanh Dã vào trong lòng bàn tay mình.

“Dư Thanh Dã, có nguyện ý ở bên em không?”

Dư Thanh Dã sững sờ một lúc lâu.

“Nguyện ý!”

Có lẽ ánh sáng mặt trời rực rỡ quá mức.

Đôi mắt của Dư Thanh Dã cũng trở nên ướt át.

Cơ hội phải tự mình nắm lấy.

Lần này, Tống Đình Đồng vẫn không do dự, chủ tiến tới.

Nhưng không hề biết, Tịch Dự thực ra cũng đã đến nước A. Thậm chí còn đến sớm hơn Dư Thanh Dã một ngày. Nhưng những năm gần đây, luôn phải chống chọi với chứng rối loạn lo âu, sức khỏe không tốt, không thể leo núi tuyết. Anh chỉ ở dưới chân núi chờ . Nhưng điều chờ đợi lại là hình ảnh hai người tay trong tay. Tống Đình Đồng và Dư Thanh Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

Khung cảnh ấy tim đau nhói, khiến nhớ lại lúc bà Tống nhập viện.

Dư Thanh Dã đến thăm, khi tạm biệt, hai người đã ôm nhau ở cổng bệnh viện.

Tịch Dự thực ra đã thấy hết.

Lỗ hổng trong lòng dường như ngày càng lớn hơn.

Anh ôm lấy ngực, cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn đến nghẹt thở.

“Anh gì ơi, không sao chứ?”

Nhân viên trạm nghỉ hỏi .

“Không sao.”

Giọng của Tống Đình Đồng và Dư Thanh Dã đang đến gần.

“Cô giáo Lý Trân dạo này khỏe không?”

“Khỏe lắm, ngày nào cũng nhắc đến em.”

“Tháng sau em sẽ về nước, nhận phim mới rồi, chắc sắp tới sẽ không đi đâu nữa.”

“Hu hu hu.”

“Hả? Dư Thanh Dã, khóc gì ?”

“Đợi mây tan, ánh trăng sẽ xuất hiện, không thể kiềm chế nổi nữa.”

“Hả! Thế… hôn một cái nhé?”

Tịch Dự nghe xong, không dám quay lại.

Anh đặt hộp quà lên bàn ở trạm nghỉ.

Âm thầm rời đi.

Khi bóng dáng biến mất, Tống Đình Đồng mới về phía vừa đứng, ngẩn người.

Cô và Dư Thanh Dã nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị xuống núi.

Nhân viên trạm gọi lại: “Cô , hình như món quà này là dành cho .”

Tống Đình Đồng mỉm : “Cứ để lại đây đi.”

Người đã thắp sáng tuổi thanh xuân của suốt mười năm đã quay lưng bước vào cơn gió tuyết.

Họ sẽ có tương lai riêng.

Chúc họ hạnh phúc.

Chúc cũng hạnh phúc.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...