Tuyết Rơi Hạ Chí – Chương 19

chương 19 20

19

Hôm sau, tôi bận rộn lo chuyện thanh toán, thủ tục.

Tịch Dự theo tôi suốt cả ngày, không nhiều, sự im lặng của có chút bất thường.

Trong lúc xếp hàng, đột nhiên lên tiếng: “Đình Đình, em thấy Dư Thanh Dã là người thế nào?”

“Tốt mà,” tôi đáp ngay lập tức, “Anh ấy là đạo diễn giỏi, lại là người đáng tin cậy.”

“Còn về mặt khác thì sao?”

“Mặt khác gì? Anh muốn hỏi gì thế?”

“Em có thích ta không?”

Câu hỏi rất bất ngờ.

Tôi đáp: “Nếu xét từ góc độ bè, thì thích. Nhưng em chỉ xem ấy là thôi.”

Tịch Dự mím môi, không gì thêm.

Không phải lúc nào cũng đến một cách rầm rộ.

Đôi khi, người ta không nhận ra nó đã đến.

Ban đầu, người ta thường nghĩ đó chỉ là .

Một tuần sau.

Dư Thanh Dã tranh thủ đến thăm tôi một lần.

Anh ấy dạo này rất bận, toàn bộ quá trình dựng phim Tuyết Lạc Hạ Chí, đều tham gia.

Còn có cả việc quảng bá và hàng loạt công việc hậu kỳ khác.

Lý Trân với tôi, Dư đạo diễn đã ba ngày liên tục không có một giấc ngủ trọn vẹn. Nhưng ấy vẫn dành ra một buổi chiều để đến thăm tôi.

Chúng tôi ngồi trên ghế dài, ấy kể những câu chuyện vui gần đây trong đoàn kịch.

Còn mang đến cả lời chúc và sự viên từ các đồng nghiệp.

“Em cứ yên tâm chăm sóc gia đình, những chuyện khác không cần lo.

“Anh còn mang theo vài món điểm tâm Giang Nam mà em thích.”

“Khi nào không vui thì ăn chút đồ ngọt.”

Anh ấy mở một túi bánh long tỉnh, đưa đến trước miệng tôi.

Tôi cắn một miếng, vị ngọt thanh quen thuộc bùng nổ vị giác.

Tôi quầng thâm dưới mắt Dư Thanh Dã, bỗng muốn hỏi: “Sao lại tốt với em như ?”

“Cho em cảm giác người khác chăm sóc là như thế nào. Để lần sau gặp những vai diễn tương tự, em sẽ không bị bối rối.”

Anh ấy giải thích một cách thản nhiên.

Tôi : “Em cứ tưởng là vì bảy năm trước, đã muốn xin số của em cơ.”

Dư Thanh Dã sững sờ.

“Sao em biết?”

20

Tôi mới nhận ra bí mật này cách đây vài ngày.

Đêm đó, tôi mơ về lần đầu gặp Dư Thanh Dã. Thực ra có một chi tiết nữa. Sau khi Tịch Dự giới thiệu tôi, câu chuyện chuyển sang Dư Thanh Dã.

Có người : “Mấy người còn chưa biết nhỉ, Dư Thanh Dã cuối cùng cũng mở lòng rồi.”

“Sao cơ?”

“Vừa nãy, ta bảo có một đứng dưới nhà, muốn xin số điện thoại.”

“Cái gì? Ai thế?”

Cả đám người bắt đầu quanh.

Lúc đó tôi mới 17 tuổi, lại là “em ” của Tịch Dự, không ai nghĩ tới tôi.

Thậm chí Tịch Dự còn quanh: “Cô nào thế?”

Dư Thanh Dã thản nhiên đáp: “Người đã đi rồi.”

Khi mọi người tỏ vẻ tiếc nuối, ánh mắt ấy rơi xuống người tôi. Ánh mắt kìm nén và phức tạp.

Mãi đến hôm nay tôi mới hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì.

Tôi hỏi Dư Thanh Dã: “Lúc đó nghĩ gì?”

“Anh nghĩ gì à? Bỏ qua thôi chứ sao.”

Dư Thanh Dã giải thích:

“Bỏ qua vì hai lý do. Một, lúc đó em mới 17 tuổi, cảm thấy như mình thật xấu xa. Hai, ánh mắt của Tịch Dự, ai cũng nhận ra em thích ta, không muốn tự chuốc lấy thất vọng.”

Nghe , tôi bật lớn.

“Sao lại thích em? Có phải là từ cái đầu tiên không?”

“Anh cũng không rõ, có lẽ là kẻ mê nhan sắc.”

Nhắc đến chuyện này, Dư Thanh Dã cũng cảm thấy khó hiểu,

“Anh đã lăn lộn trong giới này bao năm, người đẹp nào cũng gặp qua, đến giờ vẫn thấy, chỉ có em là đẹp nhất, vừa khéo lại hợp ý .”

“Dư đạo diễn có vẻ gai góc, ai ngờ lại thuần khiết thế.”

“Bất ngờ nhỉ? Anh còn nhiều điều đối lập khác, từ từ rồi em sẽ hiểu.”

Trưởng thành thật tốt.

Những chuyện cảm khó ngày xưa, giờ đây có thể thoải mái đem ra trò chuyện dưới ánh mặt trời.

“Tống Đình Đình, vai diễn tiếp theo đã định cho em rồi.”

“Vai gì thế?”

“Một thương hết mực, chưa từng chịu khổ.”

“Em có thể diễn tốt không?”

“Chắc chắn sẽ tốt.”

Anh ấy tôi, nụ trong trẻo và ấm áp.

“Vì có một người, đã chờ bảy năm, cuối cùng mới trở thành trên WeChat của em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...