13
Tôi chỉ thấy tin nhắn của Dư Thanh Dã sau khi buổi tập luyện kết thúc.
Anh ấy còn nhắn thêm hai dòng nữa:
【Anh cũng không biết tại sao Tịch Dự lại đến đây.】
【Có lẽ ai đó trong đoàn đã tiết lộ.】
Tôi trả lời: 【Không sao, cảm ơn , đã cố gắng rồi.】
Tôi xách túi đi ra ngoài, người đầu tiên tôi thấy là Văn Tinh.
Chúng tôi vui mừng ôm chầm lấy nhau.
Văn Tinh ghé vào tai tôi, nhỏ giọng xin lỗi:
“Đình Đình, xin lỗi cậu, Tịch Dự ép mình dẫn cậu ấy đến đây.”
Tôi hiểu mà. Tịch Dự đến phương Nam, chắc chắn sẽ mang theo Văn Tinh. Vì chúng tôi thân nhau, chỉ có Văn Tinh mới có thể hẹn tôi ra ngoài. Lúc này, Tịch Dự đứng không xa, tôi như thể muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào tâm trí.
“Đình Đình, chúng ta chuyện một chút không?”
Anh ấy tiến lại gần, giọng thấp xuống đầy cầu khẩn.
Mấy đồng nghiệp xung quanh đều liếc chúng tôi. Tôi không muốn trở thành chủ đề bàn tán của đoàn kịch, đành : “Anh đi theo em ra ngoài.”
Chúng tôi đứng ở cửa sau của nhà hát. Trong bụi cây có một đàn mèo hoang, nhân viên trong đoàn thay phiên nhau cho chúng ăn hàng ngày. Tôi lấy thức ăn cho mèo đã chuẩn bị sẵn, gọi đàn mèo lại gần.
“Đình Đình,” Tịch Dự mở lời trước, “về Bắc Kinh với nhé?”
“Không.”
“Chúng ta sẽ ký hợp đồng lại, điều chỉnh thứ tự ưu tiên, mọi tài nguyên em muốn, đều sẽ cho em. Không ký cũng , nếu em muốn tham gia vào các quyết định của công ty, chúng ta sẽ công khai, sẽ tìm cách cho em vào hội đồng quản trị.”
Tôi nhíu mày : “Bắc Kinh cạnh tranh quá khốc liệt, em không muốn quay lại nữa.”
Anh ấy cũng ngồi xổm xuống, xoa đầu một mèo con, ánh mắt vẫn luôn tôi.
“Trước đây không đủ tinh tế, khiến em không hạnh phúc. Chúng ta bắt đầu lại nhé, em hãy sự thay đổi của , không?”
“Tịch Dự, lý do em gọi ra đây cũng vì em có vài điều muốn .”
“Ừ.”
“Chúng ta thực sự đã kết thúc rồi, và thật sự không thể quay lại nữa. Xin buông bỏ đi, sống cuộc sống của riêng mình.”
Hơi thở của Tịch Dự khựng lại.
Trước khi đến đây, đã nghĩ đến đủ mọi khả năng.
Tôi có thể sẽ tức giận, sẽ buồn bã, sẽ khóc.
Nhưng điều sợ nhất chính là sự bình thản của tôi.
Vì sự bình thản có nghĩa là tôi thực sự đã buông bỏ.
Nhìn thấy những mèo đã ăn no, tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Tịch Dự vẫn không chịu từ bỏ, theo sau tôi.
“Đình Đình, em có bao giờ tự hỏi tại sao công ty lại tên là Tịch Nhật Giải Trí không?”
“Không.”
“Bởi vì Đình Đình chính là ánh mặt trời. Khi đặt tên, vô thức chọn cái tên này, đến tận bây giờ, mới nhận ra cảm thật của mình —
“Anh thích Tống Đình Đồng.”
Đôi mắt Tịch Dự đỏ hoe, chậm rãi :
“Nếu đoán không sai, từ khi đó, đã thích em rồi.”
14
Buổi tập diễn không suôn sẻ, khi tôi về đến nhà thì trời đã bắt đầu mưa. Hàng Châu vốn nổi tiếng là mưa nhiều. Tôi cuộn mình trong phòng, tìm những bộ phim để học hỏi thêm. Tối đến, Dư Thanh Dã gửi tin nhắn:
【Nhờ phúc của em, suýt nữa bị Tịch Dự đánh một trận đấy.】
Tôi: 【Là lỗi của em, nếu không phải em nhờ giữ bí mật, ấy sẽ không tức giận với .】
Dư Thanh Dã: 【Một bữa ăn chuộc lỗi?】
Tôi: 【Phải là hai bữa!】
Dư Thanh Dã: 【Thành giao.】
【Nói gì thì , hôm nay em đã gì với nó ? Nó bây giờ đang phát điên trong quán bar, không ngăn .】
Tôi: 【Hả?】
Dư Thanh Dã lập tức gửi một đoạn video. Tịch Dự đã uống say, đôi mắt đỏ hoe. Anh ấy ngồi giữa một nhóm , cúi đầu tự tát vào mặt mình, hết lần này đến lần khác.
“Tao đúng là đồ khốn nạn.”
“Tất cả là lỗi của tao.”
Có người khuyên ấy: “Thôi thôi, đừng như thế nữa.”
Tịch Dự không dừng lại, lại thêm một cú tát nữa. Cuối cùng, bờ vai ấy rung lên, khóc nức nở.
Tôi tắt video, nhớ lại buổi chiều hôm nay. Thực ra tôi cũng không gì nhiều. Chỉ là cho ấy biết, tôi thực sự không còn cảm giác gì với nữa, xin đừng phiền tôi thêm nữa. Đúng , tôi đã xin ấy. Tôi , Tịch Dự, trong mười năm qua, tôi chỉ cầu xin hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là vai nữ chính trong Tuyết Lạc Hạ Chí.
Anh đã không .
Chuyện thứ hai là bây giờ, tôi xin đừng phiền tôi nữa.
Tôi không biết sau khi nghe xong những lời này, ấy cảm thấy thế nào. Tôi chỉ biết, sau khi tôi đã rời đi rất xa, ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Tôi nhắn tin cho Dư Thanh Dã: 【Từ giờ không cần báo cho em tin tức về ấy nữa.】
【Nghĩ kỹ chưa?】
【Ừ.】
【Tống Đình Đình, quyết định của em sẽ ảnh hưởng đến nhiều người, hy vọng em không hối hận.】
Tôi hỏi: 【Còn ai bị em ảnh hưởng nữa?】
Một lúc lâu sau, Dư Thanh Dã mới gửi lại một chữ.
【Anh.】
Bạn thấy sao?