Tuyết Lở – Chương 5

Chương 5

10

Tôi chưa từng thấy sân khấu rộng lớn đến thế.

Rộng đến mức không thể lấp đầy khoảng trống rách toạc trong lòng tôi.

Đây từng là giấc mơ của tôi.

Giờ tôi chỉ có thể đứng nơi góc sân khấu, cố gắng hoàn thành vài tác đơn giản, mỗi bước đi đều đau thấu tim gan.

Tôi hòa mình theo âm nhạc, lặp lại những tác mà tôi từng luyện cả ngàn lần.

Cố gắng chịu đựng ánh kỳ lạ từ khán giả, cắn chặt môi.

Mỗi nhịp trống vang lên, như đánh mạnh vào tim tôi.

Bóng tối mênh mông dưới sân khấu bỗng khiến tôi thấy đơn độc đến lạ.

Mọi thứ xung quanh… như đang muốn nuốt chửng lấy tôi.

Khi còn nhỏ, tôi cũng từng cảm thấy như thế.

Ngay từ khi tôi sinh ra, mẹ đã dạy tôi rằng sự xuất hiện của tôi là một điều bất hạnh — vì họ chỉ muốn có một đứa con, là con trai.

Thế nên, từ khi em trai chào đời, toàn bộ đều dành cho nó.

Không ai quan tâm đến tôi, cũng chẳng ai để ý tới tôi.

Tôi bắt chước những người trên TV múa may, tưởng tượng tương lai mình cũng sẽ tỏa sáng giữa đám đông như họ.

Nhưng rồi tôi bị đám đầu gấu trong trường để ý, trở thành trò cho chúng.

Sự thù ghét trong tuổi dậy thì luôn đến bất ngờ và mù mịt.

Tôi từng bị nhốt trong nhà vệ sinh, bị khóa trong phòng nghỉ.

Bao lần thân thể đầy thương tích về nhà khóc với mẹ, tôi chỉ nhận một câu: “Con không chuyện thì sao người ta lại để ý đến con?”

Càng nhiều, tôi lại càng nhận về nhiều cái bạt tai hơn.

Sự xuất hiện của Hứa Dạng từng giống như một ánh sáng trong cuộc đời tôi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, ấy không thật.

Vì tôi không giỏi giang, không xứng đáng.

Chưa từng , tôi cũng không biết phải bản thân như thế nào.

Khi đó, tôi thường ngắm hoàng hôn rơi, khoảng trời nhỏ bé ngoài cửa sổ, đàn thiên nga sải cánh bay xa…

Tôi từng rất hy vọng, một ngày nào đó, mình cũng có thể bay lên như thế.

Bay qua bùn lầy, bay qua núi cao.

Khi ấy tôi đã ước:

Vào sinh nhật 25 tuổi, tôi nhất định sẽ chinh phục đỉnh Everest — ngọn núi cao nhất thế giới.

Từ khoảnh khắc đặt chân lên đỉnh, tôi sẽ bắt đầu lại cuộc đời mình, và tin rằng tất cả đều xứng đáng.

Tôi xứng đáng .

Xứng đáng đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Xứng đáng chấp nhận việc cả đời này không có của mẹ.

Và cũng xứng đáng đối mặt với bóng tối đã từng bao phủ mình.

Nhưng… chân tôi đã gãy mất rồi.

Khi chỉ còn cách giấc mơ một bước chân.

Suốt mấy tháng qua, tôi chưa từng dám cúi đầu.

Tôi không thể chấp nhận sự thật, trong đầu vẫn luôn ảo giác rằng đôi chân mình vẫn còn đau đớn.

Bao nhiêu lần tôi vô thức quay người, quên mất nạng, quên mất chân giả.

Rồi ngã mạnh bên vệ đường, giữa dòng người.

Chỉ một bậc thềm nhỏ cũng có thể giam giữ tôi lại.

Cứ như đôi chân đã mất kia, giờ đang trói chặt cả linh hồn tôi.

Chân… lại bắt đầu đau rồi.

Là cái kiểu đau nhức tận xương tủy, như khoét vào tim.

Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình rơi từ vách đá.

Không còn chân… cuối cùng tôi cũng có thể bay, bay lên bầu trời mà tôi luôn khao khát chạm đến.

Ngay khoảnh khắc cảm giác rơi tự do ập tới…

Tuệ Tuệ bỗng tháo chân giả của tôi ra, ném xuống đất.

Cô ấy nâng tôi lên cao nhất có thể.

Âm nhạc bùng lên mạnh mẽ, tôi thấy Tuệ Tuệ ngẩng đầu tôi.

Khóe mắt ấy lấp lánh những giọt nước.

Dưới ánh đèn rực rỡ, ấy tôi, nở nụ thật rạng rỡ.

【Thanh Thanh, chị mà.】

Không biết từ bao giờ, ấy đã học câu khẩu hình ấy.

Nước mắt nóng hổi của tôi rơi xuống má ấy.

Lần đầu tiên, tôi lấy hết can đảm để cúi đầu xuống.

Sau ngần ấy thời gian, tôi thấy chính mình đang lơ lửng giữa không trung.

Chiếc váy múa trắng tinh khôi tung bay trong gió.

Tôi… thực sự giống như một con thiên nga trắng đang bay lên.

Tuệ Tuệ nâng eo tôi lên, cơ thể ấy chịu toàn bộ sức nặng, dây treo giữ tôi từ từ bay lên.

Một con thiên nga gãy cánh các đồng đội nâng đỡ.

Cùng nhau, bay lên bầu trời rộng lớn.

Phía dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm nổ.

Tôi thấy Hứa Dạng ngồi hàng ghế đầu, ánh mắt thất thần.

Anh ta bất ngờ đưa tay lên lau nước mắt.

Tôi đang đứng trên sân khấu — lần đầu tiên trong đời ta thật sự tôi.

Còn tôi, vẫn đứng ở đây — trên sân khấu — như bao năm trước.

Nước mắt của Hứa Dạng vỡ òa thành dòng.

Tôi ngẩng đầu lên, đợi ánh đèn nóng rực chiếu xuống người mình.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tuệ Tuệ đột nhiên run rẩy dữ dội.

Tôi suýt bị rơi xuống.

Tuệ Tuệ đã nâng tôi suốt 5 phút.

Cho đến lúc hạ màn.

Khi đèn tắt, trên khuôn mặt cả hai chúng tôi… đều là nước mắt.

Vừa bước xuống sân khấu, tôi lập tức bị đám đông phóng viên vây quanh phỏng vấn.

Chờ đến khi đám người tản đi, trời đã tối hẳn.

Hứa Dạng đứng ở vòng ngoài, cố gắng chen vào, tôi lập tức quay lưng bỏ đi, mỗi bước lại càng xa ta hơn.

“Tuệ Tuệ đâu?”

Tôi cầm chặt chiếc cúp, lo lắng tìm ấy giữa dòng người.

Tôi muốn ôm lấy ấy, muốn cảm ơn ấy.

Tuệ Tuệ đã thay tôi thực hiện giấc mơ.

Nhìn thấy tôi mồ hôi nhễ nhại, Tiểu Hà — cùng biểu diễn — bỗng đỏ mắt, nghẹn ngào :

“Chị ơi, Tuệ Tuệ… đi rồi. Vừa nãy thôi.”

Trước mắt tôi bỗng chốc chỉ còn một màu đen đặc quánh.

Tuệ Tuệ tốt đến thế, mới vừa rồi còn đứng trên sân khấu cùng tôi múa.

Sao lại có thể như …?

Khi tôi đến bệnh viện, gia đình ấy đã đưa về.

Thứ còn sót lại cho tôi, chỉ là một mảnh giấy nhỏ.

【A Thanh, đây là điệu múa cuối cùng trong đời em, cùng chị hoàn thành nó… em biết ơn lắm.】

Nước mắt tôi tuôn ào ạt, rơi xuống từng dòng chữ.

【Trước kia mọi người đều không tin em, chỉ có chị cho em cơ hội, là người đã chọn em.】

【Em mãi chỉ là kẻ về nhì, cứ nghĩ đời mình sẽ kết thúc một cách tầm thường như thế, khuất phục trước thực tế.】

【Chính chị là người đã công nhận em.】

【Dù em luôn xui xẻo, có lẽ là để gom hết may mắn lại… chỉ để gặp chị.】

【A Thanh, chị đã cho em một khởi đầu mới trong cuộc đời.】

【Em thấy vết sẹo trên cổ tay chị.】

【Lúc trước chị xin em cùng chị hoàn thành giấc mơ, chị chị sẽ đồng ý bất cứ nguyện vọng nào của em.】

【Vậy thì nguyện vọng của em bây giờ là——】

【Em không thể sống tiếp nữa. Xin chị, hãy thay em sống thật tốt, ngắm thế giới này.】

【Chị nhất định không nuốt lời đấy.】

Nước mắt tôi vỡ òa, không thể nổi một câu hoàn chỉnh.

Tôi chưa từng chấp nhận nổi chuyện mình mất đi đôi chân, càng không chịu nổi việc mọi người tôi như một người “khuyết tật”.

Tôi luôn không thể vượt qua nỗi đau của chính mình.

Tôi đã sớm lên kế hoạch… kết thúc cuộc đời mình sau buổi biểu diễn lần này.

Tuệ Tuệ mà lại phát hiện ra.

Tôi vết sẹo đỏ chưa lành trên cổ tay mình, nghẹn ngào cất tiếng:

“Tuệ Tuệ… đã sao ?”

Tiểu Hà vừa lau nước mắt, vừa ngắt quãng kể lại.

Thì ra Tuệ Tuệ đã sớm mắc ung thư xương.

Suốt một tháng tập luyện vừa rồi, ấy đều nén đau mà hoàn thành mọi bài tập.

Tôi lật mặt sau bức thư.

Gài bên trong là một bức ảnh Tuệ Tuệ chụp trước khi mất — mặc trang phục múa, trang điểm đầy đủ.

Cô ngồi sau lưng tôi, gương mặt tô vẽ kỹ lưỡng vẫn không giấu nổi ánh mắt mệt mỏi.

Cô nở nụ thật tươi, giơ tay ký hiệu chữ “V” trước ống kính.

Đó là bức ảnh duy nhất — cũng là bức cuối cùng của chúng tôi.

Bên dưới là một đoạn chữ viết tay, xiêu vẹo, trông như viết trong cơn đau đớn tột độ:

【Thẩm Thanh, chị biết không… chị nặng 80 cân đấy.】

【Khi nâng chị lên, thật sự rất nặng.】

【Nhưng mà, mạng sống vốn dĩ đã nặng như thế rồi.】

【Em mệt rồi… nên đành đi trước một bước.】

【Từ nay về sau, đến lượt chị nâng đỡ em.】

【Xin chị hãy chăm sóc em thật tốt. Không quay đầu lại.】

13

Tôi đến tiệm xăm.

Ở ngay chỗ vết sẹo đỏ nơi cổ tay, tôi xăm lên hình lông mày và ánh mắt của Tuệ Tuệ.

Lúc ấy tôi vẫn chưa biết rằng về sau, Tuệ Tuệ sẽ còn rất nhiều lần… cứu tôi ra khỏi bể khổ.

Tôi định cư ở một thành phố mới.

Hứa Dạng cũng đuổi theo đến.

Ngày nào ta cũng đứng trước cửa studio.

Có khi mang theo bó hồng trắng — loài hoa tôi thích nhất, có khi lại là một chiếc váy múa xinh đẹp.

Anh ta tìm cho tôi rất nhiều, rất nhiều cơ hội đứng trên những sân khấu lớn.

Tìm cho tôi nhiều giáo viên danh tiếng, nhiều nhảy xuất sắc.

Đến tháng thứ ba tôi hoàn toàn phớt lờ ta, cuối cùng ta cũng chặn tôi lại.

Đôi mắt sưng đỏ, gương mặt mệt mỏi:

“Thanh Thanh… ngày trước là do quá trẻ con, không biết một người phải như thế nào.”

“Giờ học rồi. Xin em, đừng rời xa .”

“Anh sẽ không lo lo mất nữa, bây giờ mới rõ — điều duy nhất mong là em hạnh phúc.”

“Em sinh ra là để tỏa sáng, dù chỉ có thể đứng trong bóng tối, cũng cam lòng.”

Hứa Dạng không giấu nổi sự đau đớn, giọng nghẹn ngào:

“Anh đã cắt đứt liên lạc với Tần Dao từ lâu rồi… Người nằm cạnh không phải em, thì không thể nổi ai cả.”

Tôi luôn ghi nhớ những lời Tuệ Tuệ đã .

Đứng trước cửa phòng tập.

Lần đầu tiên, tôi nghiêm túc đối diện với ta, giọng dịu dàng như thuở ban đầu:

“Hứa Dạng, về đi.”

“Ngày xưa đã rồi… ai cũng không quay đầu lại.”

Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.

Hứa Dạng cứ thế đứng giữa trời tuyết, khóc không thành tiếng, suốt cả một buổi chiều.

Để mặc cho mưa tuyết trắng cả mái đầu.

“Thanh Thanh… là đã phụ em.”

Nửa năm sau.

Thành phố nơi Hứa Dạng sinh sống xảy ra đất.

Giữa đêm khuya, tôi nhận tin nhắn từ một số lạ.

【Em có thể tha thứ cho không? Lần cuối cùng.】

Tôi không trả lời.

Mười phút sau, lại thêm một tin nữa.

【Không tha thứ cũng không sao. Thanh Thanh, đã từng hứa — cả đời này chỉ một mình em.】

【Ít nhất, Hứa Dạng của năm 17 tuổi… đã điều đó.】

【Nếu có kiếp sau, sẽ không lặp lại sai lầm này nữa.】

Hứa Dạng đã chết trong trận đất đó.

Nghe , Tần Dao đã cố gắng liều mình che chở cho ta…

Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể sống sót.

Khi tuyết lở xảy ra, ta từng đứng tôi bị chôn vùi mà không gì.

Lần này, đến lượt tôi… lạnh lùng đứng .

Số phận thật mỉa mai.

Tần Dao đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để chạy thoát.

Cô ta bị một thân cây lớn bật gốc đè gãy cả hai chân.

Trở thành “phế nhân” — đúng như cách ta từng nhạo báng tôi năm nào.

Nhưng ta không thể chấp nhận sự thật.

Và càng không thể chấp nhận sự thật rằng — Hứa Dạng chưa bao giờ ta.

Lúc đất xảy ra, chính Hứa Dạng đã đẩy ta về phía đống đổ nát đang sụp đổ.

Nửa năm sau, ta mặc váy cưới… nhảy lầu tự tử.

Trước khi chết, ta gửi cho tôi một tin nhắn cuối cùng:【Thẩm Thanh, thắng rồi. Anh ấy không tôi.】

Nếu đây chỉ là một câu chuyện, có lẽ đến đây là kết thúc.

Nhưng cuộc đời tôi thì không dừng lại ở đây.

365 ngày kể từ ngày mất đi đôi chân, cuối cùng tôi đã học cách bước ra khỏi bóng tối.

“Cô Thẩm, chuẩn bị xong chưa?”

Hạ Mặc bước vào hậu trường, gương mặt căng thẳng.

Lần này, tôi đứng trên một sân khấu… còn lớn hơn cả trước đây.

Lần này… tôi đại diện cho Tổ quốc.

Trước khi lên sân khấu, thân gửi cho tôi một bức ảnh — chó nhỏ bị mất, giờ đã gãy một chân.

【Mộng Bao tìm rồi.】

Tôi lau nước mắt, hôn nhẹ lên hình xăm nơi cổ tay — nơi khắc ánh mắt của Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ, em sẵn sàng chưa?

Lần này, chị sẽ đưa em bay lên bầu trời.

Khi tôi — với chân giả — hoàn thành tác cuối cùng.

Giọng của Tuệ Tuệ vang lên trong không gian.

Vẫn dịu dàng và trong trẻo như tôi từng nhớ:

“Thẩm Thanh, sau này nhất định phải sống thật tốt… tương lai, đến lượt chị nâng em bay lên.”

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...