Tuyết Lở – Chương 4

Chương 4

Ngày ta ôm chặt tôi dưới thân, chịu thay tôi hơn ba mươi roi gậy, ta đã từng :

“Có ở đây, em cứ yên tâm mà đứng trên sân khấu nhảy suốt đời.”

Vậy mà bây giờ, việc tôi theo đuổi ước mơ lại trở thành lý do để ta rằng tôi không ta nữa.

Con người nên sống vì chính mình.

Sự tồn tại của tôi, không phải để cái bóng hay phần phụ thuộc của bất kỳ ai.

Tôi — người đã bao lần gượng dậy từ đáy vực — đã hiểu rõ điều đó.

“Ký đi. Đi người mà muốn .”

Anh ta đỏ mắt… và cuối cùng cũng ký vào bản hợp đồng.

Khi tôi quay lưng rời đi, giọng từ phía sau vang lên:

“Em đừng có mà hối hận. Không có , đến lúc em lang thang ngoài đường, thân tàn ma dại, cũng sẽ không thèm liếc mắt .”

“Hứa Dạng, tôi – Thẩm Thanh – sẽ không bao giờ quay đầu lại.”

Vì chưa kết hôn nên không cần thời gian chờ ly hôn, tài sản chia tay gọn gàng, dứt khoát.

Tôi ủy quyền cho luật sư Trương kiện Tần Dao.

Ngồi trong studio mới , tôi Tuệ Tuệ nhảy đi nhảy lại cùng một đoạn vũ đạo.

Đáng ra đây là tiết mục solo của tôi — tôi đã sửa lại thành phần biểu diễn đôi, để Tuệ Tuệ đảm nhận vai chính.

Tôi hướng dẫn ấy từng chút một, suốt hàng chục phút dài đằng đẵng, Tuệ Tuệ dần dần nhớ nhịp điệu và từng tác.

Không có đôi chân, tôi dùng ngón tay để thay thế.

Tôi mở video cũ — là lúc tôi còn đang luyện tập điên cuồng năm nào — Tuệ Tuệ chăm màn hình, rồi quay đầu lại…

Còn tôi, nước mắt đã đầm đìa từ lúc nào không hay.

Ngày giấc mơ bị đập nát, tôi từng nghĩ đến việc nhảy xuống từ đỉnh Everest.

Nhưng giờ đây, tôi đang tự mình nhặt từng mảnh vỡ của bản thân để ghép lại.

Cố gắng sống tiếp — thật sự rất khó.

Trước ngày diễn ra cuộc thi lớn, tôi nhận một cuộc điện thoại bất ngờ.

Là mẹ tôi gọi đến.

“Thẩm Thanh, mấy thứ mày đăng trong nhóm là cái quỷ gì thế hả? Sắp cưới tới nơi rồi, mày còn muốn mất mặt đến mức nào nữa?!”

“Đi xóa ngay đi! Chuyện trong nhà không đem ra ngoài! Mày có biết xấu hổ không?”

“Để người ta vào mặt mình, mày ngu đến mức nào !”

Tôi siết chặt điện thoại.

“Mẹ, là Hứa Dạng ngoại . Mẹ lại đi chửi con?”

Hai mươi lăm năm rồi.

Cứ mỗi lần nghe giọng bà, tôi lại không thể kiềm cơn tức trong lòng.

Mọi người đều tôi bất hiếu, tất cả là do bà ấy từng chút một đẩy tôi đến phát điên.

Quả nhiên, bà lại dùng chiêu cũ đã diễn đi diễn lại cả trăm lần.

Camera điện thoại hướng thẳng vào phòng khách.

Một sợi dây thừng treo lủng lẳng trên đèn chùm.

“Thẩm Thanh! Hôm nay nếu mày không đi cầu xin Hứa Dạng quay lại, tao sẽ treo cổ ngay tại đây, để cả thế giới thấy mày ‘hiếu thảo’ đến mức nào!”

Cổ họng tôi như bị ai bóp chặt, cảm giác ngột ngạt ập đến như sóng cuốn.

Từ khi tôi bị cắt cụt chân đến nay, bà chưa hỏi tôi một câu.

Tôi chỉ mất một người đàn ông, mà cứ như tôi đang cướp đi cả mạng sống của bà.

“Thẩm Thanh! Hồi đó mày ầm lên, cả trường đều biết Hứa Dạng vì mày mà suýt chết. Mười mấy năm rõ ràng như , giờ thành công rồi lại không chịu cưới là sao?”

“Cả trường ai chẳng biết hồi cấp 3 mày chẳng đứng đắn gì, chuyện đến mức có nam sinh liều mình vì mày. Ngoài Hứa Dạng ra, còn ai dám lấy mày?”

“Hứa Dạng ngoại ! Là ta phản bội con!”

Tôi vừa lên tường, vừa nghẹn ngào hét lên. Máu loang lổ trên tường đỏ như điểm lửa.

“Thì sao? Cậu ta có tiền, còn mày là đủ rồi! Chưa cưới mà đòi chia tay, mày lấy tư cách gì, lấy cái gì mà dám đòi hỏi?”

Trước đây bà cũng từng chất vấn tôi như

Khi tôi bị bắt nạt:

“Mày có tư cách gì phản kháng?”

“Nhà mình có khả năng gì đâu?”

“Không ai bảo vệ thì đừng chuyện! Chịu đựng đi!”

“Người ta cũng chẳng bắt nạt mày mãi đâu, đợi họ chán thì mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Tuổi thơ của tôi, chính là phải trả giá cho sự nhu nhược của mẹ.

Và giờ, tôi đã chọn từ chối:

“Tôi sẽ không kết hôn đâu.”

Sắc mặt bà lập tức thay đổi, liền leo lên thang, đưa sợi dây lên cổ mình.

“Tôi chết cho xem ngay bây giờ!”

“Tốt thôi! Nếu muốn chết thì cùng chết! Nhưng đừng dùng cách này với tôi nữa, vô ích rồi!”

Tôi ném mạnh điện thoại vào tường, vỡ tan thành từng mảnh, rồi dựa lưng vào tường, thở dốc từng hơi.

Ngón tay siết chặt ống quần trống rỗng, tiếng nức nở của tôi bị trận mưa lớn ngoài cửa sổ nhấn chìm.

Trời mưa như trút.

Trong không khí là mùi đất ẩm nồng nặc.

Tôi co mình lại trong góc phòng, lạnh đến run rẩy.

Mỗi lần ngửi thấy mùi này, tôi lại bị kéo ngược về đêm mưa năm ấy — cái đêm tôi bị bà đuổi ra khỏi nhà.

Tôi nhắc đi nhắc lại với chính mình.

Thẩm Thanh, mẹ chưa từng mày.

Đừng nhân nhượng nữa.

Nửa tháng vừa qua, tôi chặn hết liên lạc với Hứa Dạng, toàn tâm toàn ý huấn luyện cho Tuệ Tuệ luyện vũ đạo.

Như thể dần dần tôi đã quên mất chuyện mình bị mất hai chân.

Đúng vào ngày diễn ra lễ cưới đã định, tôi dẫn Tuệ Tuệ đến Hải Thị để tham gia buổi biểu diễn.

Một số lạ đột nhiên gửi tới hàng loạt tin nhắn.

【Thẩm Thanh, em còn định loạn tới bao giờ?】

【Thầy cũ, học cũ đều đến hết rồi, mọi người đều đang đợi em trong hội trường, em thấy mình không quá đáng sao?】

【Anh đã giải thích, cũng xin lỗi rồi. Ai mà chưa từng dao trong cảm? Chỉ vì mà em đối xử với như tội nhân sao?】

Nhìn thấy ngày quen thuộc ấy…

Tôi mới chợt nhớ ra — hôm nay là ngày gì.

Cái gọi là “chân ” của Hứa Dạng, trong mắt tôi giờ chỉ còn là mùi hôi thối đến kinh tởm.

Chỉ cần nghĩ đến việc từng ta , tôi cũng thấy nghẹt thở.

Tần Dao — người tôi đã gần như quên hẳn — đột nhiên gửi tin nhắn đến.

Là một bức ảnh.

Trong ảnh, Hứa Dạng đang cúi xuống mang giày cưới cho ta.

【Sao hả Thẩm Thanh, đẹp chứ?】

【À đúng rồi, suýt quên — kiếp này không bao giờ mang nữa đâu.】

【Một con chim đã gãy cánh thì bay kiểu gì ?】

【Kẻ bị vứt bỏ thì mãi chỉ là dị loại, mãi chỉ xứng nằm trong bùn lầy.】

Tôi tạm thời bỏ Hứa Dạng khỏi danh sách chặn.

Chuyển tiếp tất cả tin nhắn của Tần Dao cho ta xem.

Rồi lại xóa sạch cả hai người, tắt hết mọi kênh liên lạc, tiện thể tắt luôn điện thoại.

Từ đó, thế giới trở nên yên tĩnh.

Miếng thịt thối trong lòng tôi cuối cùng cũng moi ra.

Dù để lại một lỗ hổng lớn, luôn bị gió lạnh quét qua đau buốt tận tim gan… tôi vẫn thấy nhẹ nhõm.

Hứa Dạng tìm thấy tôi vào đúng ngày biểu diễn chính thức.

Tôi đang ở hậu trường trang điểm.

Hạ Mặc đang cúi người giúp tôi gắn chân giả.

Anh là người phụ trách một đoàn múa khác, chúng tôi quen nhau đã nhiều năm.

“Thẩm Thanh à, tôi rồi, sao lại biến mất sạch sẽ như thế? Nhưng mà… không phải chính cũng ngoại sao?”

Hứa Dạng — nụ vừa ngạo mạn, vừa oán hận:

“Đều là rác rưởi như nhau, dựa vào cái gì mà chỉ trích một mình tôi?”

Hạ Mặc nhíu mày ta:

“Anh bị gì ? Tôi thích Thẩm Thanh thì đã sao, ấy không thích tôi, thế thì lấy tư cách gì ra đây diễn cảnh si ? Chẳng qua cũng chỉ là thằng cặn bã phản bội người ta thôi!”

“Cả thế giới này, chỉ có là không kiểm soát nổi nửa thân dưới — đồ rác rưởi!”

Hạ Mặc giúp tôi điều chỉnh xong chân giả rồi rời khỏi phòng.

Tôi thậm chí chẳng buồn liếc ta lấy một cái.

Hứa Dạng không chịu nổi cảm giác bị phớt lờ, bước thẳng tới trước mặt tôi:

“Thẩm Thanh, em đừng giả vờ nữa. Nếu cả hai chúng ta đều có lỗi, sao không thể tha thứ cho nhau? Mười năm đồng hành, em lại dễ dàng dứt bỏ đến sao?”

Hứa Dạng đỏ hoe mắt, chống hai tay lên bàn trang điểm, chằm chằm vào tôi như thể đang cố tìm một tia do dự nhỏ nhoi trong tôi.

Tôi chỉ thấy buồn .

“Anh sai rồi, còn vội vàng đổ bẩn sang tôi sao?”

“Nếu muốn nghe sự thật, thì tôi sẽ .”

“Tôi không người khác.”

“Tôi chỉ đơn giản là… không còn nữa. Nhìn thấy , tôi thấy buồn nôn.”

“Ở bên , với tôi giống như mang một tiền án .”

“Giờ hài lòng chưa?”

Sự chế giễu trên mặt Hứa Dạng lập tức biến mất, thay vào đó là sự sững sờ, phẫn nộ, đau đớn đến không thể chịu đựng.

Anh ta như một con chuột bị kẹp trong bẫy, càng giãy càng đau.

“Thẩm Thanh! Tại sao em lại không phép nữa? Mười năm rồi! Anh đã em suốt mười năm! Em lấy lý do gì mà không chứ?!”

Hứa Dạng siết chặt cánh tay tôi, mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng liên tục vì tức giận.

“Dựa vào việc người mong chết trong trận tuyết lở… chính là tôi!”

Tôi bình thản vào gương mặt ta. Nỗi đau của ta lúc này… chưa bằng một nửa những gì tôi đã chịu đựng trước kia.

Hứa Dạng như bị nuốt hết âm thanh, toàn thân run rẩy dữ dội, rồi quỳ sụp xuống trước mặt tôi:

“Thanh Thanh, em ngày càng bay cao, ngày càng xuất sắc… Em đã không còn là bé cần che chở năm xưa nữa. Anh sợ…”

“Anh sợ em sẽ không cần nữa.”

“Vì quá sợ… nên dứt khoát đi tìm một kẻ thay thế sao?”

Tôi ta, ánh mắt không gợn chút cảm nào.

“Thanh Thanh, sai rồi… Từ đầu đến cuối, người luôn là em. Ở bên Tần Dao càng lâu, càng thấy đau khổ, càng nhận ra rõ ràng — ta không phải em.”

“Không phải người muốn .”

“Thanh Thanh, xin em đừng bỏ rơi … đừng bỏ rơi người đã xác định em từ năm mười bảy tuổi.”

“Hứa Dạng.”

Giọng tôi khàn đặc, như làn sương mãi chẳng tan .

“Đã quá muộn rồi.”

“Hôm tuyết lở đó, khi lạnh lùng đứng tôi vật vã trong đau đớn… chính cơn bão tuyết đã chôn vùi Thẩm Thanh từng dưới đỉnh Everest rồi. Cô ấy… đã chết từ lâu.”

Tôi lăn bánh xe, để ta lại phía sau.

Tiến lên sân khấu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...