Tuyết Lở – Chương 3

Chương 3

5

“Thế nào, ta có thích đôi giày cưới em chọn giùm không?”

Bốp!

Tôi tát Hứa Dạng một cái thật mạnh. 

Anh ta không giận, chỉ khẽ nhíu mày: “Thanh Thanh, nghĩ em bị sang chấn tâm lý rồi, tốt nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”

“Tôi không đi.”

Không để tôi phản kháng, ta bế tôi lên xe lăn, đẩy ra khỏi cửa.

Nực thay — đến cả việc đứng dậy rời khỏi nơi này, tôi cũng không nữa.

Ngồi ở ghế phụ, tôi ra ngoài cửa sổ:

“Hồi nãy có một tin nhắn đến… hỏi tôi có thích đôi giày cao gót ta chọn giùm không.”

Chiếc xe bất ngờ phanh gấp tại chỗ! Trán tôi cộc một cái va vào cửa kính.

“Em…” Hứa Dạng khựng lại một giây, rồi cho xe chạy tiếp.

“Em còn nhớ nhỏ giường bên không? Hình như ấy muốn vào đoàn múa của chúng ta, có lẽ vì muốn lấy lòng nên hơi lố tay.”

“Đến công ty một chuyến đã, tôi phải sắp xếp chuyện tháng sau thì mới yên tâm đi bệnh viện .” 

Giọng tôi khản đặc, vị đắng tràn cả cổ họng. Nghe xong, Hứa Dạng lặng lẽ đổi hướng.

Khi xuống xe, ta bê xe lăn xuống trước, đợi tôi từ từ dịch chuyển cơ thể vào ghế.

Trước mặt là bậc thang dài trước cửa công ty.

Không có lối đi cho người khuyết tật.

Lông mày Hứa Dạng khẽ nhíu lại, ta gượng với tôi:

“Về sau em nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, thế này đi đâu cũng bất tiện.”

Anh ta nhấc bổng cả tôi và xe lăn lên bậc thang.

Rầm!

Và lại ném tôi xuống đất thật mạnh. 

“Xin lỗi, trượt tay.”

Tôi cố gắng nuốt cơn đau đang thắt nghẹt trong tim, tự nhắc bản thân — hôm nay đến đây là để giải quyết chuyện tài sản.

Tình đã không còn, ít nhất… phải giữ lại tiền.

“Á, chị Thẩm Thanh đến rồi à!”

Tần Dao mặc váy hai dây, như một con tinh lí lắc, chạy từ cửa công ty ra, vẫy tay chào tôi đầy phấn khích.

“Dao Dao mới tốt nghiệp không lâu, quen nhau cũng coi như có duyên. Anh sắp xếp cho ấy vào công ty học việc, sau này sẽ vào đoàn múa.”

Hứa Dạng chỉnh lại cổ áo cho tôi, thậm chí còn cởi áo khoác phủ lên chân tôi.

Mới chớm đông thôi, mà ta đã chu đáo đến từng chi tiết, ân cần vô cùng.

“Chị, lại gặp rồi.”

Tần Dao chìa tay ra, ánh mắt lại dán chặt vào phần thân dưới trống rỗng của tôi.

Tôi ta, mỉm :

“Thú vị lắm sao?”

Cô ta thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng nở một nụ mỉa:

“Đúng . Chị thì em chứ?”

Hứa Dạng sớm đã đi đâu mất.

Cơn buồn nôn trong tôi dâng lên cuồn cuộn như sóng trào.

Tôi loạng choạng đi ra ban công, nôn khan một hồi lâu, rồi lôi điện thoại ra gọi cho luật sư quen biết:

“Luật sư Trương, trước hôn nhân chúng tôi cùng góp vốn lập công ty, giờ tôi muốn phân chia tài sản, phiền đến giúp tôi xử lý.”

Công ty này… ban đầu chỉ là một đoàn múa nhỏ.

Do tôi dẫn dắt một mình.

Sau đó từ từ phát triển, lớn mạnh hơn — Hứa Dạng cũng đồng hành cùng tôi.

Từ căn hộ khu chung cư, chúng tôi chuyển vào cao ốc.

Cùng người mình thuở thiếu thời, công việc đam mê nhất đời.

Tôi cứ ngỡ con đường phía trước là thiên đường hạnh phúc, nào ngờ rẽ sang ngã tiếp theo… lại là vực sâu ngàn trượng.

Tôi hụt chân, rơi xuống tan xương nát thịt.

Bạn thân nhắn tin cho tôi: 【Thanh Thanh, cậu và Hứa Dạng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?】

Tôi mấy dòng chữ đó rất lâu.

Rồi mới nhắn lại: 【Không còn lễ cưới nữa. Tớ muốn chia tay.】

Cô ấy thở dài rồi gọi điện tới: “Thanh Thanh à, từ thời niên thiếu thường chân thành hơn mối quan hệ lợi ích khi trưởng thành. Hứa Dạng từng vì bảo vệ cậu mà suýt mất mạng… sao bây giờ lại thành ra thế này?”

“Ừ…” Giọng tôi nghẹn ngào truyền qua điện thoại.

“Tớ cũng không hiểu. Tại sao một người từng bất chấp mạng sống vì mình… đến cuối cùng lại mong người chết là mình?”

 6

“Phải chăng… nào rồi cũng có thời hạn?”

Bạn thân tôi mắt đỏ hoe:

“Chỉ cần cậu quyết rồi, sau này có chuyện gì, tớ sẽ luôn bên cậu.”

Tôi nhờ ấy tiếp tục giúp tìm chó nhỏ rồi cúp máy.

Trong phòng tập múa, gương phản chiếu hình ảnh gương mặt tôi tái nhợt.

Dưới chân váy trống rỗng — chẳng còn gì cả.

Cuối tháng này vốn có một buổi diễn, trên sân khấu đỉnh cao nhất trong nước.

Đó từng là giấc mơ của tôi. Vì nó, tôi đã nỗ lực suốt gần mười năm.

Nhưng tôi mất đi đôi chân, đến cả việc đứng lên… cũng là điều xa xỉ.

Thế tôi vẫn quyết định tham gia.

Rời khỏi công ty, tôi chỉ có thể tự lập lại một studio, đăng ký biểu diễn.

Vũ công chính vẫn đang trang điểm, tôi đẩy xe lăn đến bên cạnh hỏi ấy:

“Tuệ Tuệ, em có sẵn sàng đi cùng chị không?”

Nhìn thấy đôi chân của tôi, Tuệ Tuệ lập tức bật khóc.

Cô ấy ra hiệu bằng tay: 【Chị sao ? Dù chị đi đâu, em cũng đi cùng.】

Tuệ Tuệ là người tôi đã chọn ra từ hàng trăm vũ công.

Cô ấy là người khiếm thính — vì không thể nghe nhạc, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Dù tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi để chứng minh năng lực, vẫn luôn bị từ chối.

Thế giới này vốn dĩ chẳng công bằng.

Nhưng tôi tin ấy — trong có một sức sống mãnh liệt, giống như tôi của ngày trước.

Một số vì sợ rời khỏi công ty lớn sẽ mất đi cơ hội, nên đã chọn ở lại.

Cuối cùng, tôi chỉ đưa theo Tuệ Tuệ và ba nữa.

Việc phân chia tài sản, luật sư Trương đã giúp tôi soạn hợp đồng đầy đủ.

May mắn là căn nhà này tôi đã mua trước hôn nhân.

Ngoài công ty, tôi và ta không còn bất kỳ ràng buộc nào khác.

Chia xong tất cả, trời vẫn chỉ vừa chạng vạng.

Tôi đẩy cửa văn phòng ta ra bằng xe lăn.

Hứa Dạng đang hút thuốc, Tần Dao từ phòng nghỉ bước ra, mặt vẫn còn đỏ bừng, tôi với ánh mắt khiêu khích: “Chị có việc à? Vậy em không phiền.”

Tôi cổ áo ta xộc xệch, nghe tiếng tim mình đập nặng nề và nghẹn lại.

“Hứa Dạng, không có gì muốn với tôi sao?”

“Nói gì? Em đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ chuẩn bị lễ cưới cho tốt. Dù em mất chân, trong lễ cưới em vẫn là dâu xinh đẹp nhất.”

“Chẳng phải váy cưới còn chưa thử sao? Anh đã bảo người mang đến rồi, thử xem có vừa không.”

Tôi siết chặt chiếc điện thoại.

Tần Dao đã sớm kết với tôi.

Trên trang cá nhân, dòng trạng thái mới nhất của ta vẫn còn đó.

Chỉ mười phút trước — ta đã thử hàng loạt váy cưới tại cửa hàng.

Và chiếc cuối cùng chọn… chính là cái đang đặt trên bàn việc của Hứa Dạng.

Tần Dao viết caption:  【Tôi mặc váy cưới mà người khác từng mặc, mang giày cưới người khác từng đi, cùng người đàn ông mình bước vào lễ đường — chẳng phải tôi vẫn là dâu chính sao?

Lễ cưới mà tôi mong chờ suốt 10 năm…

Ngay cả váy cưới, cuối cùng cũng là đồ cũ người khác từng mặc qua.

Tôi thấy Hứa Dạng năm 17 tuổi hiện lên trong ký ức, lắc đầu với tôi, bảo tôi đừng vì ta mà mềm lòng nữa.

Không cần chia tay trong yên ấm — nếu đã đau, thì cứ xé toạc vết thương ra, rồi nó cũng sẽ đóng vảy thôi.

“Chia tay đi.”

“Mọi việc trong công ty tôi đã phân chia xong hết rồi, chỉ cần ký.”

Hứa Dạng đập vỡ tách trà, đôi mắt đỏ ngầu, ngồi thụp xuống trước mặt tôi:

“Tại sao chứ?”

“Anh đã sai điều gì? Thanh Thanh, chúng ta bên nhau mười năm, chỉ vì em mất chân, mà giờ em trút hết lên đầu sao?”

Bốp!

Tôi tát ta một cái thật mạnh.

Tần Dao bất ngờ đẩy cửa xông vào, chắn trước mặt ta, trừng mắt tôi: “Chị dám đánh ấy?”

“Tôi có tư cách hơn bất cứ ai.”

Tôi lạnh lùng Hứa Dạng, thông báo:

“Mọi đoạn tin nhắn thân mật giữa và Tần Dao suốt hai năm qua, tôi đã thành file PDF, gửi hết đến nhóm học, nhóm gia đình, cả danh sách bè trên mạng xã hội. Không cần giải thích lý do hủy hôn nữa, mọi người tự biết rồi.”

Hứa Dạng còn chưa kịp gì, sắc mặt Tần Dao đã lập tức trắng bệch.

Tôi cố tiến lại gần ta, nhấc ly trà nguội trên bàn, hắt thẳng vào mặt:

“Tỉnh lại đi! Tỉnh táo một chút!”

Tôi quay điện thoại về phía mình, bắt đầu đọc to: “Em muốn đau một cách đường hoàng. Em muốn cả thế giới biết em vì mà đau. Em không muốn mãi là cái bóng của Thẩm Thanh. Em muốn tất cả của .”

Đó… đều là những lời mà chính Tần Dao đã từng .

Giọng tôi không hề nhỏ, khiến tất cả đồng nghiệp trong công ty đều kéo nhau ra đứng đầy ngoài cửa vào.

Cả đám cùng chiêm ngưỡng cảnh khuôn mặt của ta từ đỏ chuyển sang đen, từ tức giận đến méo mó. 

“Đây là thực tập sinh mới à? Biết rõ người ta có người mà vẫn chen chân vào, đúng là rẻ tiền thật.”

Môi Tần Dao đã bị ta cắn đến bật máu, gương mặt giờ chỉ còn lại màu trắng bệch.

“Tần Dao à, bây giờ thì cả thế giới đều biết của hai người rồi đấy. Cả học, giáo viên, bè của , tôi đều thông báo cả rồi. Chuyện vui lớn như , sao không nhanh cảm ơn tôi đi?” Tôi cong khóe môi

Tần Dao cắn chặt môi dưới, cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm, bật khóc nức nở rồi vùi đầu vào lòng Hứa Dạng.

“Thẩm Thanh, đủ rồi đấy.”

Tay Hứa Dạng run lên, ta mất kiểm soát, gào lên khản giọng:

“Em điên rồi sao? Làm lớn chuyện đến mức này!?” 

“Có đáng không? Anh chỉ là… tạm thời mất phương hướng!”

“Mười năm rồi, đã qua cái giai đoạn ba năm mặn nồng, bảy năm nguội lạnh. Anh chỉ sai đúng một lần, em định xử tử à?”

Tôi bật khẩy: 

“Một lần… là chưa đủ à?”

Hứa Dạng 27 tuổi, miệng không ngừng tuôn ra những lời chói tai, tay ôm chặt lấy Tần Dao, ánh mắt chỉ còn lại sự chột dạ và giận dữ khi bị vạch trần.

“Tại sao em phải lớn đến mức này? Làm cả thành phố đều biết? Thành phố này nhỏ như , ai cũng quen nhau!”

“Tần Dao mới tốt nghiệp mấy năm? Chỉ vì em đến trước mà em định hủy hoại cuộc đời ấy sao!?”

“Đúng , tôi muốn hủy hoại ta.”

Tôi nghe rõ giọng mình, bình tĩnh, rành rọt, trong mắt không còn một chút cảm nào.

Hứa Dạng mấp máy môi, giọng khàn đặc:

“Anh không có ý đó, Thanh Thanh… em thế thì lễ cưới còn thế nào? Chúng ta còn đường nào quay lại?”

Tôi mỉm châm chọc:

“Tôi sẽ không quay lại.”

“Tốt nhất là nhớ kỹ lời mình đấy!”

Tần Dao lại sống lại rồi.

Cô ta như lấy lại toàn bộ khí thế, ánh mắt ngập tràn tự mãn: “Chị sớm biết rồi đúng không, người Hứa Dạng bây giờ là em.”

“Anh ấy mua xe, đặt nhà cho em, không cho em phải vất vả kiếm tiền ở mấy căn trọ tồi tàn. Còn chị thì gì? Chị chỉ là đồ miễn phí cho ta lên giường thôi!”

“Không mới là người thứ ba thật sự. Chị biết rõ mà vẫn cố chen vào, không thấy ghê tởm sao?”

Đối diện với sự ngạo mạn của ta, tôi siết chặt chiếc máy ghi âm trong túi áo.

“Vậy tức là… hôm tuyết lở, cố ý tôi?”

Tần Dao bật khẩy: “Đúng , tôi cố hét lên, cố ra tuyết lở.”

“Chỉ tiếc là tuyết hôm đó không có chôn luôn. Thật đáng tiếc.”

“Đủ rồi, Tần Dao!”

Hứa Dạng bịt miệng ta lại, đẩy mạnh ta xuống ghế sofa: “Cút ra ngoài cho tôi!”

“Dựa vào đâu chứ! Nếu phải cút thì là con đàn bà kia mới phải đi!”

Tần Dao đá mạnh vào xe lăn của tôi, khiến tôi ngã đập xuống đất.

Tuệ Tuệ — vẫn đứng ngoài cửa — lập tức chạy vào đỡ tôi dậy, mấy khác cũng nhanh chóng vây quanh Tần Dao.

Cô ta gào lên như phát cuồng: “Động vào tôi là tôi báo công an đấy! Đừng ai đụng vào tôi!”

Hứa Dạng muốn lại gần đỡ tôi dậy, tôi hất tay ta ra.

Giờ chỉ cần ta tới gần tôi thêm một cm, tôi cũng sẽ muốn nôn.

“Tần Dao, chuyện tôi chia tay với Hứa Dạng là việc của tôi. Còn — tôi sẽ kiện tội cố ý mưu sát tôi trên đỉnh Everest.”

“Camera giám sát, video, tin nhắn giữa và Hứa Dạng — tôi đều giữ bản sao. Những người đi cùng hôm đó cũng đồng ý ra chứng trước tòa, kiện cùng tôi.”

Cơ thể Tần Dao khựng lại, mềm nhũn ngã vào người Hứa Dạng:

“Anh ơi… cứu em…”

“Thanh Thanh, em nhất định phải lớn chuyện thế này sao?”

“Chuyện giữa chúng ta, đừng kéo người khác vào.”

“Cô ấy còn trẻ, chỉ là quá thôi. Như có gì sai?”

“Sai ở chỗ — người thì phải đền mạng. Tôi không có tâm trạng chúc phúc cho một chó má, lại càng không muốn bàn đạp cho mấy người ngợi ca nó bằng cách cố tổn thương tôi. Xin lỗi, tôi cũng biết chút ít về luật pháp.”

Tôi đã tự rèn mình suốt mười năm — sớm không còn là Thẩm Thanh yếu đuối, bị bắt nạt mà chẳng dám phản kháng ngày nào nữa.

“Anh không đủ tôi, lại không cho phép người khác tôi sao?”

Bỗng nhiên, Hứa Dạng trở nên điên cuồng.

“Thẩm Thanh, em thay đổi rồi! Từ khi em bắt đầu nhảy múa, em đã khác rồi! Trong mắt em không còn nữa, không còn là ưu tiên hàng đầu!”

“Vậy thì là gì? Những vết thương em ra khi cãi nhau với em, đều là Tần Dao khâu vá giúp . Anh phải đối xử tốt với ấy — như thế mới không thấy cắn rứt lương tâm.”

“Em bị tổn thương… chẳng phải do chính em đáng đời sao!”

Hứa Dạng bây giờ — xa lạ đến mức không thể nhận ra.

Anh ta quên mất rằng, chính vì tôi theo đuổi đam mê nhảy múa mà bị bắt nạt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...