Tuyết Lở – Chương 2

Chương 2

3

Chuyến bay sớm nhất trong ngày đưa tôi về nước.

Khi Hứa Dạng đẩy xe lăn đưa tôi đến cửa phòng bệnh, kia bỗng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào xuống đất.

Hứa Dạng lập tức quay phắt lại, lao đến đỡ ta dậy.

Xe lăn của tôi nghiêng sang một bên, suýt chút nữa thì lật nhào, may mà một bác đi ngang vội vàng đỡ lại.

“Không sao chứ, bé?”

“Cảm ơn .”

Khoảnh khắc Hứa Dạng buông tay ra, tôi bỗng thấy mệt mỏi.

Tình cuối cùng còn sót lại trong tôi… cũng tan biến hoàn toàn. 

Giờ tôi chỉ muốn về nhà, xóa sạch sự tồn tại của ta khỏi cuộc đời mình.

Tôi quay đầu lại Hứa Dạng, khuôn mặt không cảm .

Chạm vào ánh mắt tôi, ta ung dung buông tay, lấy ra một miếng băng cá nhân đưa cho :

“May là tôi luôn nhắc phải mang theo mấy cái này. Cầm lấy, nên cảm ơn ấy.”

liếc tôi một cái, miễn cưỡng nở nụ :

“Ồ, cảm ơn chị nhé. Em còn chưa xin chị tài liệu học nhảy nữa. Chị không để bụng chứ?”

Sắc mặt Hứa Dạng khựng lại, tôi cúi đầu ống quần trống rỗng:

“Có để bụng, rất vô lễ.”

Không khí lập tức đông cứng lại.

Hứa Dạng bỗng sa sầm mặt, quát nhẹ một câu:

“Đổ muối vào vết thương người khác, thấy vui lắm sao?”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi như lại thấy Hứa Dạng của những năm tháng tuổi trẻ.

Những ngày đêm bị đám đầu gấu trường học bắt nạt.

Tôi cũng từng khóc lóc kể với mẹ khi về nhà.

Đáp lại chỉ là một câu:

“Cấp 3 cũng có mấy năm thôi, con phải học cách nhẫn nhịn.”

“Nhà mình không tiền không thế, chỉ là người thường. Làm lớn chuyện lên thì gì? Bị đuổi học thì sau này chỉ có đi rửa chén.”

“Con không chọc người ta, người ta tự nhiên đến chọc con à?”

4

Tôi càng nhẫn nhịn, thì lại càng trở thành chỗ để người ta trút giận.

Chỉ có Hứa Dạng là luôn đứng chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi, dù bản thân ta cũng gầy yếu.

Tôi thất thần cánh tay Hứa Dạng.

Trên đó có một vết xước mới, mờ mờ như bị móng tay cào.

Như một lời tuyên chiến, hoặc là một kiểu chế giễu âm thầm dành cho sự ngây thơ của tôi.

Khi máy bay xuyên qua tầng mây tối đen mịt mù, trong bóng tối bao trùm, tôi cất tiếng :

“Hứa Dạng, hay là… mình đừng kết hôn nữa.”

“Em đang ?”

Tôi quay mặt lại, gương mặt đầm đìa nước mắt khiến ta giật mình.

“Nếu lỡ sau này người khác thì sao? Tôi chẳng phải quá mất mặt à? Ngay cả đi thủ tục ly hôn cũng phải để đẩy xe cho tôi.”

Tôi vừa vừa , chẳng còn chút sức lực nào nữa.

“Em linh tinh gì thế? Cả đời này, không cưới em thì không cưới ai hết.”

“Cho dù phải chết, cũng mong người đó là ta.”

Hai câu ấy… trùng khớp với nhau trong đầu tôi vào đúng một khoảnh khắc.

Tôi ta ôm chặt vào lòng, nước mắt thấm ướt cả một mảng trước ngực ta.

Rõ ràng đang cảm nhận hơi ấm từ cơ thể ta, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ghê tởm đến tột cùng.

Trước lúc rời đi, tôi vẫn còn lành lặn.

Khi trở về nhà lần nữa…

Tôi chỉ còn là một người không trọn vẹn.

Tôi khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, căn nhà mới trống trải lạnh lẽo.

Những kiện hàng mới gửi đến mà tôi chưa kịp mở – giống như mối mười năm của tôi và Hứa Dạng.

Chưa bắt đầu, và cũng sẽ không bao giờ bắt đầu nữa.

Sắp phải rời đi rồi… sao có thể không đau?

Đúng lúc đó, váy cưới giao tới, tôi thậm chí không thể ra mở cửa.

Chân giả còn chưa xong, tôi không thể rời khỏi ghế sofa, đành nhờ shipper đợi một chút để tôi gọi cho Hứa Dạng.

Gọi đến lần thứ 10, ta mới bắt máy. 

“Thẩm Thanh, mở cái cửa thôi cũng khó à? Anh đang bận đấy!”

Giọng Hứa Dạng đầy bực bội.

“Rất khó.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vội vã xin lỗi tôi:

“Thanh Thanh, quên mất, về ngay đây.”

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Hứa Dạng là đi tắm.

Chiếc áo sơ mi ta thay ra vẫn còn vương mùi nước hoa trắng lạ lẫm.

Tôi nhớ lại hình ảnh ta quấn quýt bên kia.

Lần đầu tiên, tôi cầm lấy điện thoại của ta.

Nhập ngày sinh của tôi, màn hình khóa lập tức mở ra.

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn có một chút ảo giác – rằng có lẽ… ta vẫn còn tôi.

Nhưng màn hình chính của điện thoại – đã đổi người từ lâu rồi.

Là bức ảnh ấy kéo ta hôn nhau trên đỉnh Everest.

Tôi chết lặng.

Trong đầu tôi vang lên tiếng gào rít của tuyết lở, cái lạnh buốt và nỗi sợ hãi nuốt chửng lấy tôi trong thoáng chốc.

Trong album ảnh, bức mới nhất là từ hôm qua. 

Là ảnh hai người ôm nhau trước gương trong khách sạn.

Là cảnh ở sân bay, cả hai đeo khẩu trang đi du lịch cùng nhau.

Thậm chí… còn đi cùng chuyến bay với tôi, tôi còn xuất hiện mờ mờ ở mép ảnh của họ.

Thì ra chuyến đi này, không phải ta không đi.

Anh ta luôn ở đó — ở bên ta, suốt cả chuyến đi.

Tất cả vẻ mệt mỏi, những đêm thức trắng vội vã bắt máy bay… đều là giả vờ.

Hứa Dạng cứ thế… tôi bị thương.

Nhìn tôi bị khiêng lên cáng.

Tôi một mình nơi đất khách, mất đi đôi chân. 

Tôi đã suy sụp đến mức gần như tự bản thân.

Tôi bất lực, gọi cho ta mãi không .

Từng khoảnh khắc ấy… ta đều có mặt. 

Hứa Dạng tự tin đến nỗi, thậm chí cả tin nhắn cũng chẳng buồn giấu giếm.

Trong một tài khoản WeChat mà tôi chưa từng thấy.

ấy ghim trên đầu danh bạ, cả hai dùng ảnh đại diện đôi, công khai thể hiện cảm suốt hai năm nay.

Thì ra ấy tên là Tần Dao, và họ quen nhau bắt đầu từ ngày Tần Dao đi xe đạp đâm vào chiếc Maybach của ta. 

Trang cá nhân của Tần Dao cập nhật liên tục.

Tháng Sáu năm kia.

【Mọi người vừa tốt nghiệp đều đi ở ghép, chỉ có người trong lòng em là cưỡi mây ngũ sắc đến đón em vào sống trong căn hộ cao cấp.】

Tháng Năm năm nay, Hứa Dạng mua cho ta một chiếc xe điện mini.

Cô ta đăng ảnh, kèm dòng caption: 【Không cần chịu khổ, chỉ cần tận hưởng — thế chẳng phải là thắng rồi sao?】 

Bất giác tôi nhớ lại những ngày mới tốt nghiệp, vì thiếu tiền khởi nghiệp nên hai đứa phải sống trong căn hầm ẩm thấp.

Tôi tập nhảy quanh năm, đến mùa mưa là chân lại đau buốt.

Hứa Dạng khi ấy thường an ủi tôi: “Thanh Thanh, ráng chịu một chút. Anh sẽ cho em sống trong biệt thự, đứng từ tầng cao xuống cả thành phố.” 

Vậy mà ráng chịu đến tận mười năm.

Căn nhà này cũng là do tôi cương quyết mua.

Tôi không thể chờ biệt thự của ta thêm nữa — tôi chỉ cần một mái nhà.

Kéo xuống tiếp, hàng loạt dấu vết giao nhau giữa họ như đâm thẳng vào mắt tôi.

Một tháng trước, chó nhỏ Mộng Bao tôi nuôi suốt 5 năm… mất tích.

Ngày hôm đó, trong cuộc trò chuyện, Tần Dao nũng:

【Anh không có ở nhà, em đơn quá. Em muốn chơi với con chó mà Thẩm Thanh nuôi.】

【Mua con khác đi, ta nuôi tận 5 năm rồi đấy.】 

【Em cứ muốn, mọi thứ của ta em đều muốn, kể cả ! Sao thế, tiếc à?】

【Được rồi, em sao thì .】

Nửa tháng sau, Tần Dao mất con chó.

【Phiền phức quá, ngày nào cũng phải dắt đi dạo. Chó nhà người ta còn ăn đồ ăn vặt, cho nó ăn chocolate nó không ăn. Em ép nó ăn, nó còn cắn em. Con chó chết tiệt, em vứt nó ra ngoại ô rồi, chắc chắn không tìm lại đâu.】 

Hứa Dạng: 【Được rồi, sau này tụi mình nuôi mèo.】 

Đầu tôi như nổ tung, tôi cầm chặt điện thoại, đăng tin tìm chó. 

Nhìn từng dòng tin nhắn thân mật giữa Hứa Dạng và Tần Dao, lồng ngực tôi như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Tình … đã cạn kiệt.

Chỉ còn lại sự kinh tởm đến cùng cực.

Tôi cố ép mình giữ bình tĩnh, toàn thân lại không ngừng run rẩy.

Ngón tay nắm chặt điện thoại đã chuyển sang trắng bệch.

Tôi bắt đầu quay màn hình lại.

Thì ra, hôm tôi bị rơi từ trên sân khấu xuống khi đang treo dây cáp, ta đến muộn…

Là vì Tần Dao bị đau bụng kinh, ta lái xe 20 km chỉ để mang cho ta chén chè tuyết nhĩ tôi nấu sẵn trong bếp.

Sinh nhật tôi năm đó, ta cứ cầm điện thoại, thần trí chẳng tập trung.

Thì ra lúc tôi nhắm mắt cầu nguyện…

Tần Dao : 【Kể thêm cho em nghe chuyện đáng xấu hổ của ta đi, em thích nghe lắm.】

【Vậy em biết chuyện ta từng bị đầu gấu trường tát liền hơn chục cái, bị ép uống một bình đầy nước bồn cầu, rồi về nhà kể lại còn bị mẹ tát thêm một cái rồi đuổi khỏi nhà không? Tới giờ tai trái ta vẫn còn bị điếc nhẹ.】 

【Ha ha, đúng là đáng đời.】 

Tai trái bị điếc…

Chẳng trách hôm đầu gặp mặt ở đoàn du lịch, tôi rõ ràng nghe thấy ta đi đến bên trái tôi rồi : “Con đàn bà rẻ tiền.”

Ngón tay tôi dừng lại trên dòng phản hồi của Hứa Dạng — một cái icon 【xoa đầu.jpg】 — đúng 2 giây.

Tôi kéo xuống tiếp.

Tin nhắn mới nhất dừng lại vào nửa đêm hôm xảy ra tuyết lở, chỉ vài phút trước khi Hứa Dạng xuất hiện.

【Nếu em hôm nay em cố hét lên để ra tuyết lở, có thấy em độc ác không?】 

【Không đâu, quá mức cũng là tội sao?】

Tần Dao gửi một sticker khuôn mặt ta nũng nịu:

【Một lát nữa không hôn ta đấy nhé, là của em, em muốn tất cả của .】

【Anh sắp tới rồi, hết đau lưng chưa?】

【Vẫn đau, em muốn đau một cách quang minh chính đại. Em muốn cả thế giới biết em vì mà đau, em không muốn mãi là cái bóng của Thẩm Thanh. Em muốn tất cả của .】

【Chờ thêm chút nữa, sẽ tìm cơ hội với ấy.】

Tôi đặt điện thoại xuống.

“Thanh Thanh, em đang gì thế?” 

Hứa Dạng vừa lau tóc, hơi nước còn phảng phất quanh ta.

Mùi hương này… giống hệt đêm tôi bị cắt cụt chân, khi ta đến bệnh viện gặp tôi.

Chắc là vừa ân ái xong, lại vội vàng đến đây diễn vai người sâu nặng. 

Tôi ngồi trước cửa sổ, hình phản chiếu của ta qua lớp kính, nét mặt thờ ơ:

“Hứa Dạng, có thể cút ra khỏi cuộc đời tôi không?” 

“Em gì cơ?”

Hứa Dạng quay vào phòng, tự nhiên lấy ra một hộp giày. 

“Anh đặc biệt mua đôi giày cưới này cho em, sao không thử? Em chẳng phải thích thương hiệu này nhất sao?”

Hứa Dạng cầm hộp giày bước tới, mắt lại dán vào điện thoại.

Tôi khẽ hỏi: “Đang nhắn với ai mà vui thế?”

Anh ta lập tức tắt màn hình. 

“Chuyện công ty thôi, đang sắp xếp lịch diễn. Sao em không thử giày?”

Tôi vào hình ảnh mình trong gương — trong đôi mắt ấy như chứa hàng vạn mảnh thủy tinh vỡ.

“Hứa Dạng, hãy hứa với tôi một điều. Nếu không còn tôi nữa… đừng cưới tôi, không?” 

“Xin lỗi, Thanh Thanh, không cố ý.”

“Trong lòng , em mãi là người hoàn hảo, dù có mất đi đôi chân.”

Hứa Dạng như muốn ôm tôi tan vào xương tủy, ôm siết lấy tôi như thể tôi là món đồ sứ dễ vỡ. 

Tôi siết chặt lấy vết thương, cảm giác mơ hồ choáng váng kéo đến.

Cho đến khi điện thoại ta đột nhiên sáng lên.

Là tin nhắn từ Tần Dao gửi đến:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...