Tuyết Lở – Chương 1

Chương 1

1

Khi Hứa Dạng đến, trên người ta còn phủ đầy hơi nước, như thể vừa mới tắm xong, không thấy chút mệt mỏi nào.

“Thanh Thanh, xin lỗi đến muộn.”

Anh ta ôm chặt lấy tôi – lúc ấy nước mắt tôi đã rơi đầy mặt – giọng run rẩy dỗ dành:

“Không sao đâu, dù em không thể nhảy múa, vẫn có thể nuôi em.”

“Xin lỗi, em không còn cơ hội mặc váy cưới đẹp nữa rồi.”

Tôi ta qua làn nước mắt mờ nhòe.

Hứa Dạng hôn đi nước mắt trên mặt tôi: “Không sao đâu, đến ngày cưới chúng ta cùng ngồi xe lăn.”

“Chị ơi, trai chị tốt với chị thật đấy.” Cô giường bên bất ngờ lên tiếng.

Cô ta chỉ bị xây xát nhẹ, may mắn hơn tôi cả ngàn lần.

“Cảm ơn, ấy là vị hôn phu của tôi.”

“Ồ, vị hôn phu, tức là chưa có đăng ký kết hôn nhỉ. Chị mất chân rồi, nhớ coi chừng người ta đổi ý đấy.”

Cô ta vừa nghịch ngón tay, lời lại sắc như dao.

“Đủ rồi! Cô là gì mà dám xen vào chuyện cảm của chúng tôi! Tôi còn chưa hỏi tội !”

Hứa Dạng mặt lạnh tanh, trừng mắt giận dữ ta.

ấy lập tức đỏ hoe mắt.

“Thôi rồi, đừng nữa.”

Tôi tưởng chuyện đó sẽ bỏ qua, khi người ta lại nhắc đến đôi chân bị cắt cụt…

Tim tôi như bị hàng vạn cây kim đâm xuyên cùng lúc.

Những ông bà đi chung đoàn du lịch không thể chịu nổi nữa, quát thẳng vào ấy:

“Cô còn mặt mũi khóc à?! Nếu không phải nhất quyết đòi xuống núi trượt tuyết, rồi còn hét toáng lên, tụi tôi đã đâu đến nỗi bị thương!”

“Cô không có kiến thức à, không có não à?!”

ôm nước mắt, quỳ gối bên giường tôi, xin lỗi:

“Xin lỗi chị, hay chị lấy đôi chân của em đi, dù sao em cũng không cần.”

Ánh mắt Hứa Dạng lóe lên một tia dữ dội, ta thay tôi từ chối:

“Đừng diễn trò đáng thương nữa, chẳng ai muốn xem đâu.”

Tôi tấm lưng cao lớn của Hứa Dạng, không hiểu sao tim chợt run lên.

ấy bỗng nhiên tự tiện cầm lấy điện thoại của tôi, thấy ảnh khóa màn hình thì đôi mắt sáng rực lên!

“Thì ra chị biết nhảy múa à?”

“Ừ.” Giọng tôi nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Em cũng muốn học nhảy, chị dạy em không?”

Một vị đắng nồng dâng lên nơi cổ họng, tôi vô thức siết chặt lấy chỗ bị thương, đau đến mức mắt tối sầm lại.

Thấy tôi thảm như , ta cuống cuồng xin lỗi: “Xin lỗi chị, em lỡ lời rồi.”

Hứa Dạng mất hết kiên nhẫn, che chắn tầm của tôi, lạnh lùng ta : “Cô cút không?”

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Đã là nửa đêm.

Tôi giả vờ ngủ để ta không phải lo, quay lưng lại, mắt ra tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

Hứa Dạng ôm tôi vào lòng, lưng áo ta ướt đẫm, như đang nhắc tôi nhớ rằng ta đau lòng đến mức nào.

Anh ta vẫn luôn như thế.

Ít , nhiều hơn .

Cũng may, mất đi đôi chân… tôi vẫn còn người mình .

Cảm nhận hơi thở của ta, tôi khẽ nhắm mắt.

Hơi ấm phía sau dần tan biến.

“Anh còn đuổi em đi nữa không?”

Trong căn phòng bệnh yên ắng, giọng nũng nịu của vang lên, tan mọi yên tĩnh trong lòng tôi.

Tôi siết chặt chăn, ngay giây tiếp theo, giọng Hứa Dạng vẫn rõ ràng lọt vào tai:

“Không dám nữa đâu, công chúa đại nhân.”

Tôi từ từ xoay người lại, qua lớp băng gạc trên mặt, thấy cảnh tượng suốt đời này tôi không thể quên. 

Ánh đèn lờ mờ từ ngoài cửa hắt vào giường bên.

Hứa Dạng đang nhẹ nhàng nâng cằm ấy lên, hôn ta.

Tay ôm chặt lấy eo ta, như thể muốn hòa một.

khẽ thở gấp, lên tiếng:

“Cô ta bị mất chân rồi, không buồn sao?”

Tôi nghe thấy Hứa Dạng khẩy:

“Ngốc à, một đứa suốt ngày ong bướm như ta, mất chân là đáng đời.”

ngẩng đầu lên đón lấy môi ta:

“Anh biết không, lúc tuyết lở, em thật sự ước mình chết ngay giây phút đó. Như , trong lòng sẽ mãi mãi chỉ có em, không còn ta nữa.”

Hứa Dạng hôn đi giọt nước mắt của ta, khẽ cong khóe môi:

“Nếu thật sự phải chết, thì để Thẩm Thanh chết. Cô ta già rồi, còn em mới bao nhiêu tuổi?”

“Sao thế? Em không muốn mặc váy cưới của ta, cướp người đàn ông của ta à?”

2

Tích tắc, tích tắc.

Kim đồng hồ trôi qua đúng 2 giây.

Tôi như lại quay về dưới chân núi hôm ấy, nơi bị tuyết phủ trắng xóa.

Hàng vạn mảng tuyết vỡ đè xuống người tôi, cơn đau đó như xuyên tận xương tủy.

“Muốn chứ, mọi thứ của ta em đều muốn.”

“Ngoan, em muốn gì cũng sẽ cho, sẽ không em thất vọng.”

Qua lớp băng gạc, tôi thấy ánh mắt ta – ánh mắt ấy vừa dịu dàng, vừa quen thuộc.

Năm 17 tuổi, Hứa Dạng cũng từng với tôi câu đó.

Trong căn phòng biệt giam tối tăm ấy, ta đập vỡ khóa cửa, hai mắt thâm quầng lao đến ôm chầm lấy tôi.

Lúc che chắn cho tôi, dù đau đến nghiến răng trợn mắt, tôi vẫn có thể thấy mắt ta.

“Thanh Thanh, đừng sợ, sẽ không để em bị tổn thương.”

Ánh mắt… không biết dối.

Khi ấy, ta là thật lòng. Còn bây giờ… cũng .

Tôi gương mặt kia, dần dần chồng lên với chính tôi năm 17 tuổi.

Bất chợt, tôi lại cảm thấy… đôi chân mình trở về.

Chúng đau lắm, lúc bị đè dưới lớp tuyết trắng xóa kia cũng chưa từng đau đến thế này.

Tôi vô thức siết chặt phần cụt ở vết thương.

Cơn đau xuyên từ tủy xương lên đến sống lưng.

Đau đến mức tôi phải co người lại.

Nhưng… tại sao vẫn không thể che lấp nỗi đau trong tim?

Hứa Dạng bỗng quay sang tôi:

“Em xem, ta có phải tỉnh rồi không?”

Tôi cứ thế đối mặt với họ, mặt quấn đầy băng gạc, chẳng ai biểu cảm của tôi.

“Thấy càng tốt, hai năm trước em đã nên thuộc về rồi.”

ôm chặt lấy cổ Hứa Dạng, thở dốc đầy đắm đuối, hai người ngã xuống giường.

Hai năm?

Lồng ngực tôi như bị rút sạch toàn bộ oxy trong chớp mắt.

Tôi thở dốc, như con cá sắp chết khô trên cạn.

Mùa thu hai năm trước, cũng là lúc tôi vừa nhận tư cách biểu diễn chính thức.

Ngay khoảnh khắc nhận tin vui, tôi ôm chầm lấy Hứa Dạng đầy phấn khích, tay ta lại buông thõng hai bên, hững hờ chúc mừng tôi: “Ừ, tốt quá.”

Họ… rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?

Tôi siết chặt ống quần trống rỗng.

Cảm giác như bị trói tay chân, ném xuống đáy biển sâu, không cách nào trốn thoát, cũng chẳng thể thở nổi.

Nước mắt mặn chát nhòe đi cảnh hai người đang quấn quýt bên nhau.

Tôi như quay lại mùa hè năm ấy.

Khi bị đám đầu gấu trường học nhục, tôi bị nhốt trong phòng biệt giam suốt một ngày.

Hứa Dạng xông vào, một mình đánh liều với hơn chục tên xã hội đen.

Tôi đợi ở ngoài phòng mổ đến tận tối, mới thấy ta chuyển ra khỏi ICU. Mặt mũi ta bầm tím, nằm trên giường bệnh vẫn còn giơ ngón cái với tôi.

Tôi khóc cạn nước mắt, cầu xin ta từ nay đừng vì bảo vệ tôi mà liều mạng như thế nữa.

Anh ta lau nước mắt cho tôi, nghiêm túc thề rằng:

“Thẩm Thanh, – Hứa Dạng – cả đời này sẽ không để ai em tổn thương.”

Anh ta đã .

Dù có xẻ thịt tôi, thì cũng là chính tay ta cầm dao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...