Tuyết Lê Ngạo Cốt – Chương 3

TUYẾT LÊ NGẠO CỐT (2/?)

Tác giả: 甜酒酿雪梨

Nguồn: Zhihu

Edit: Ú nu phơi nắng

Bản edit này đăng với mục đích phi thương mại. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức, xin cảm ơn!

———

5.

Theo quy định của Vương phủ, ta là nhất đẳng nha hoàn, tỷ tỷ xếp vào hàng nhị đẳng nha hoàn, so với nàng thì tiền tiêu vặt của ta chắc chắn cao hơn rất nhiều.

Nhưng sau khi tỷ tỷ nhập phủ, ngày nào cũng váy áo thướt tha, hơn nữa toàn bộ váy vóc đều từ tơ lụa, không có bộ nào giống với bộ nào.

Chỉ thì cũng không có gì to tát, tỷ tỷ còn đeo cả hoa tai, vòng cổ, vòng tay. Trang sức trên người nàng thực sự ứng với câu "nhiều không sao kể xiết".

Bộ dạng đỏm dáng này của tỷ tỷ như thể nàng chính là chủ nhân ở đây .

Các nha hoàn trong phủ ghen tị với nàng, nàng lại thẳng lưng nâng cằm đáp lại:

“Sống ở trên đời, cho dù bản thân có rơi vào trong hoàn cảnh nào thì cũng phải ngăn nắp xinh đẹp, mới là đúng đắn.”

Cùng lúc đó, quản sự kiểm kê đồ vặt trong phủ lại đột nhiên phát hiện ra, không ít giấy Tuyên Thành, bút lông và các vật dụng khác trong thư phòng đã không cánh mà bay.

Quản sự ra lệnh một câu, chỗ ở của tất cả các nha hoàn đều bị lục soát, kỳ lạ là vẫn không hề phát hiện ra tung tích của mấy đồ vật kia.

Lúc này, đột nhiên có người chỉ vào tỷ tỷ mà :

“Không phải Kỳ Lý đang hầu hạ trong thư phòng sao? Ngày nào nàng ta cũng ăn mặc rất đẹp…”

Mọi người nghe thì đều về phía tỷ tỷ.

Tỷ tỷ hơi tái mặt, sau đó lập tức khẩy:

“Ta mua tất cả những thứ đó bằng tiền tiết kiệm của chính mình. Hơn nữa, tính ta vốn kiêu ngạo thẳng thắn, sao có thể hạ mình đi trộm đồ vật chứ?”

Đám nha hoàn túm tụm bàn tán:

“Đúng rồi, Kỳ Lý vốn là người có khí khái, nàng chắc chắn không phải là hạng người tay chân bẩn thỉu như .”

“Có lẽ mấy bộ váy và trang sức kia đều là do nàng dùng tiền của mình để mua đấy!”

Nhưng tỷ tỷ à, tiền của ngươi có từ nơi nào thế?

Khi tự bán thân vào Vương phủ, cả tỷ tỷ và ta đều nghèo rớt mồng tơi, số tiền bán di vật của mẫu thân chỉ đủ cho nàng mua một cái mã diện.

Chỉ là bây giờ ta không có bằng chứng trong tay, chẳng thể tố giác nàng .

Không ngờ là, vào một ngày nọ, lúc trời vừa tảng sáng thì đột nhiên có một đám người xông vào phòng mà bắt lấy ta.

Ta bị đưa đến chỗ ma ma quản sự.

Ma ma giận dữ mắng ta:

“Ngươi giả vờ giả vịt nữa đi! Không nhớ bản thân đã những gì sao?”

Ta hoang mang hỏi lại:

“Ma ma đang về chuyện gì thế?”

Một đám nha hoàn vây quanh ta, cùng nhau hợp sức chỉ chỉ trỏ trỏ:

“Trước kia thấy ả đánh Kỳ Lý tàn nhẫn như , rõ ràng không phải là người tốt.”

“Ai mà biết sao nàng ta lại to gan đến thế chứ! Một ả nha hoàn mà cũng dám trộm đồ trong Vương phủ!”

“Cũng may Kỳ Lý có phẩm hạnh đoan chính, không màng thân mà dũng cảm đứng ra tố giác ả.”

“Suýt nữa đã để cho ả trốn mất rồi!”

Tỷ tỷ thở dài:

“Nghi La, tối hôm qua ta tận mắt thấy muội vụng trộm lén lút. Lúc ta đến gần mới phát hiện trong tay muội đang ôm một cái nghiên mực.”

Nàng lắc đầu than thở:

“Sao muội lại táy máy chân tay như thế? Trộm đồ vật của Vương phủ chính là tội lớn đấy!”

Như thể khẳng định cho lời của nàng, lúc này một người hầu đột nhiên chạy ra ngoài.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”

Gã hét to lên, “Nghiên mực giấu ở dưới gối đầu của nương Nghi La.”

Ta còn chưa kịp mở miệng phản bác, tỷ tỷ đã vội vàng quỳ xuống nhận tội:

“Ma ma, muội muội nhất thời nghĩ quẩn, ta không có mặt mũi để cầu xin ngài tha cho nàng. Nhưng dù sao việc này cũng là do ta không dạy dỗ tốt muội muội, xin ngài hãy cả ta đi.”

Nha hoàn đã từng nghi ngờ tỷ tỷ trộm đồ thấy nàng hèn mọn quỳ xuống như thế, trong lòng cũng sinh ra cảm thấy áy náy:

“Kỳ Lý, lúc trước ta thật sự không cố ý hoài nghi ngươi, thật sự xin lỗi!”

Ma ma quản sự đỡ nàng đứng dậy, không hề trách mắng:

“Ngươi đã có công tố giác, ta khen thưởng còn không kịp, sao có thể trách ngươi chứ?

Nhưng khi về phía ta, ma ma lại trợn mắt buông lời:

“Mau đi bẩm báo cho thế tử, trước tiên đánh 50 gậy, sau đó lập tức ném nàng ra khỏi phủ.”

Cuối cùng ta cũng có cơ hội giải thích:

“Ta không ăn trộm nhiên mực này, nó là…”

Ma ma sốt ruột ngắt lời ta:

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, nghiên mực này bị phát hiện ở dưới gối của ngươi đúng không?”

“Đúng.”

Mama không muốn nghe ta thêm gì nữa, trực tiếp sai người hộ tống ta đến gặp thế tử.

Tỷ tỷ nhất quyết muốn đi theo sau.

Hôm nay tỷ tỷ trang điểm kỹ càng tỉ mỉ, thế son phấn bôi lên mặt lại đánh rất nhạt, tăng thêm vài phần khí chất thanh cao thoát tục.

Đột nhiên ta không muốn gì nữa.

Nếu họ đã khăng khăng lớn chuyện này thì ta sẽ cho họ toại nguyện.

Rốt cuộc, ta cũng muốn xem xem, những người ở đây sẽ có biểu cảm gì sau khi biết sự thật.

6.

Thế tử đang đọc sách, khi thấy một đám người mênh mông cuồn cuộn mà áp giải ta đến đây, ngài hơi nhíu mày:

“Nguyên Nghi La đã phạm phải tội gì?”

Ma ma quản sự vội vàng tiến lên, nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện cho thế tử.

Bà ta còn không quên khen ngợi tỷ tỷ:

“May mắn là nha hoàn Kỳ Lý có tấm lòng chính trực, sẵn sàng đứng ra tố cáo nha đầu này.”

Tỷ tỷ tiến lên một bước, đưa tay vén tóc mái ra sau tai, dùng tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh mà :

“Nô tì tuyệt đối không dung túng cho người nhà. Xin thế tử hãy trừng muội muội thật nặng để răn đe cảnh cáo những người khác.”

Thế tử không thẳng vào nàng, chỉ liếc qua nghiên mực, híp mắt mà :

“Nghi La, ngươi không muốn giải thích một chút sao?”

“Bọn họ khăng khăng cho rằng nô tì là kẻ trộm, cũng không chịu yên lặng mà nghe nô tì giải thích một câu.”

Thế tử gấp sách lại, mỉm thong dong:

“Vậy, ta đã gì khi đưa nghiên mực này cho ngươi?”

“Thế tử , đập đầu người khác vào tường là việc của kẻ thô lỗ. Về sau có chuyện gì thì cứ lấy cầm nghiên mực này mà ném thẳng vào đầu người ta.”

Tỷ tỷ hơi sửng sốt, dường như nàng đã nhận ra huống bây giờ là như thế nào, tái mặt mà về phía ta.

Thế tử :

“Vậy thì bây giờ chính là lúc ngươi nên dùng nghiên mực này đấy!”

Ta giật lấy nghiên mực từ tay người hầu, không do dự mà ném thật mạnh về phía tỷ tỷ.

Tỷ tỷ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất, trên trán nàng chảy ra rất nhiều máu.

Ma ma quản sự bây giờ mới phản ứng kịp, ấp úng đỡ lời:

“Thì ra… thì ra nghiên mực này là do Thế tử thưởng cho Nghi La. Là do ta quá hấp tấp, đã trách nhầm Nghi La rồi!”

Ma ma rối rít cúi đầu xin lỗi ta, bàn tay phía dưới lại cấu chặt vào cánh tay tỷ tỷ, không hề vui vẻ vừa rồi.

“Đều là do nha hoàn này nhảm nên mới ra hiểu nhầm không đáng có này!”

Thế tử lạnh lùng ma ma:

“Ngươi là quản sự trong phủ, giao trọng trách to lớn, lại chỉ biết nghe lời xu nịnh của một phía, còn dám nha hoàn thân cận của ta. Ta nghĩ ngươi không cần cái chức quản sự này nữa đâu.”

Ma ma và tỷ tỷ bị thế tử sai người kéo đi.

Trước khi đi, tỷ tỷ cố chấp về phía ta, ánh mắt của nàng tràn đầy oán hận.

Ta nhặt nghiên mực lên, thở dài một hơi. Đáng tiếc là nghiên mực vuông vức hoàn hảo bây giờ đã có thêm một vết nứt nhỏ.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Tỷ tỷ vừa mới bị thương ở bên này, không bao lâu sau ta đã bắt gặp người quen cũ ở bên kia.

Người đó chính là Chung thúc.

Ta chạm mặt lão ta trên con đường ở gần phường giặt.

Quần áo lão nhăn nheo lộn xộn, thắt lưng lỏng lẻo, vừa đi vừa phải kéo quần.

Chuông báo trong lòng ta vang lên ầm ĩ, đợi đến khi lão đã đi xa liền vội vàng men theo con đường mà đi sâu vào trong.

Quả nhiên, ta nhanh chóng tìm thấy một nha hoàn đang nằm trên mặt đất.

Nàng đầu bù tóc rối, vạt áo bị vén lên tận trên ngực, cơ thể đầy rẫy những vệt đỏ.

7.

Dù biết có người tới gần, tiểu nha hoàn vẫn không hề nhúc nhích, cứ ngơ ngơ ngác ngác mà lên bầu trời tối tăm.

Ta hiểu nàng đã phải trải qua chuyện gì, kiếp trước ta cũng đã từng như thế.

Nàng bỗng nhiên bò dậy, nghiến răng nghiến lợi mà chạy về phía trước.

Đằng trước chỉ có một cái hồ mà thôi.

Ta duỗi tay ôm chặt lấy nàng:

“Ngươi muốn gì?”

Tiểu nha hoàn khàn giọng vùng vẫy:

“Ta… ta không sống nổi nữa…”

“Chỉ vì lão già đó bắt nạt ngươi, mà ngươi đã định tự s.át à?”

“Ta biết trinh tiết của nữ tử không nằm ở dưới váy lụa, đây không phải là lần đầu tiên lão ta dám như !”

Tiểu nha hoàn nhắm mắt lại, giọng nghẹn ngào tủi nh.ục:

Hắn đã kéo ta tới rừng cây này rất nhiều lần, cho dù biết ta tới tháng cũng không chịu buông tha cho ta. Cuộc sống như , thật sự chẳng có chút hy vọng nào cả, ta không muốn sống nữa.”

Ta chợt cảm thấy tội lỗi.

Đáng lẽ ra, ta nên sớm nghĩ đến chuyện này.

Những kẻ như Chung thúc, cho dù lão không ta thì cũng sẽ nhắm đến những nương khác.

Nếu ta đến gặp lão ta sớm hơn, để giải quyết dứt điểm mọi chuyện thì có lẽ đã không có thêm nương nào bị nữa rồi.

Là do ta vô nàng.

Tiểu nha hoàn vẫn khóc lóc đau khổ, ta chỉ có thể ôm lấy vai nàng, lau đi nước mắt:

“Ta hứa, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi Chung thúc, không?”

Tiểu nha hoàn ngơ ngác ta:

“Ngươi… có thể giúp ta sao?”

*

Đêm hôm sau, tiểu nha hoàn hẹn gặp Chung thúc ở con đường bên phải bìa rừng.

Chung thúc xoa xoa tay, d.âm đ.ã.n.g mà tiến gần đến chỗ hẹn:

“Sao hôm nay nàng lại chơi trò thần thần bí bí để mời ta đến đây thế? Tiểu mỹ nhân muốn tạo bất ngờ cho ta đúng không?”

Sau khi thấy rõ gương mặt của ta, lão hơi giật mình:

“Ngươi là ai?”

Ta cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, nhún người hành lễ với Chung thúc:

“Ta là nha hoàn mới vào phủ, hiện giờ không có ai để dựa dẫm. Nghe ngài việc trong phủ đã lâu, mong ngài rủ lòng từ bi mà che chở cho ta.”

Chung thúc có vẻ ngạc nhiên, chắc hẳn đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua có người chủ lấy lòng lão ta.

Ta ngẩng đầu trăng, mỉm tiếp:

“Ngài sẽ đồng ý với cầu của ta chứ?”

Chung thúc quệt nước miếng, “Quả nhiên không tốn công thương nha đầu kia vô ích! Thế mà còn biết tìm người tới để hiếu kính ta.”

Tròng mắt lão tràn đầy ham muốn, nhấc chân lên muốn vồ lấy ta.

Một mùi hương khó chịu phả vào mặt ta, khiến cho những ký ức đau khổ của kiếp trước nảy lên trong tâm trí ta.

Ta vô thức giơ tay đẩy lão ra.

“Nha đầu chết tiệt còn muốn chơi trò đưa đẩy với ta!”

Chung thúc vừa vừa lưu loát cởi bỏ quần áo trên người.

Ta nghiêng người né tránh, một bóng dáng màu trắng đang đi về phía này.

Hàng ngày, thế tử sẽ đi dạo qua đây vào đúng thời điểm này.

Kiếp trước, hắn đã phát hiện ra ta đang bị Chung thúc lăng nh.ục khi đang đi dạo, sau đó kịp thời sai người giec luôn Chung thúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...