9
Ngày tháng dần sáng sủa hơn, mẫu thân ta lại như mang nặng tảng đá trong lòng, cứ như đã phạm tội với ta, suốt ngày né tránh không dám thẳng mặt.
Đến khi ta đuổi theo sau lưng người hỏi tới mấy ngày liền, cuối cùng người mới quay lại, ánh mắt đầy day dứt:
“Tiểu Lê, đời trước… mẫu thân thật đã chuyện ấy với con sao? Mẫu thân thực sự đưa chiếc áo nhồi bông liễu cho con mặc sao?”
Đôi mắt người đỏ hoe, im lặng thật lâu mới thốt nên lời:
“Nếu là bây giờ… mẫu thân quyết sẽ không nữa. Dù khi ấy, là vì bất đắc dĩ…”
Ta khẽ gật đầu:
“Mẫu thân, con hiểu. Người vì đại cục, vì hương hỏa Trình gia.
“Con không hề giận.
Vì con biết, ca ca rất con. Huynh ấy cũng rất người.
Huynh ấy đổi áo cho con, dùng mạng mình đổi lấy mạng con, chẳng qua là muốn cho mẫu thân biết rằng–hương hỏa Trình gia, chẳng phân nam nữ.
“Tính con nghịch ngợm điên dại như , cũng nhờ ca ca nuôi dạy mà nên. Huynh thường bảo con: thích gì thì nấy, muốn đọc sách thì đến tư thục, bị bắt nạt thì cứ đánh lại!
“Có lần, con hỏi huynh: có sai không? Vì những điều đó không hợp tam tòng tứ đức của nữ nhi…”
“Mẫu thân, người có biết huynh đáp sao không?
“Huynh : ‘Tam tòng tứ đức cái con khỉ! Muội muội ta không cần tuân thủ mấy thứ quy củ chết tiệt đó!’”
Khoé mắt mẫu thân chợt ướt.
Cả đời người sống vì Trình gia, mà khoảnh khắc này, tựa hồ người đã tìm lại bản thân–đứa bé từng bị cha bán cho bọn buôn người:
“Những tháng ngày nạn đói này… mẫu thân như sống lại lần nữa.”
“Tiểu Lê, nhờ có con… cả nhà ta mới còn sống.”
Bỗng sau cánh cửa truyền đến tiếng khóc của một nam tử, như chim ưng gào giữa trời tuyết:
“Hu hu hu! Ca ca nào có đức hạnh gì, mà lại muội muội thương đến thế…
“Lại đây, bảo bối Thanh Lê của ca, cho huynh ôm một cái nào!!”
Khục–!
Ta sững người, chẳng lẽ ca ca ta bị… loạn trí?!
Nhưng bên trong liền vang lên một giọng khác:
“Huynh muội các ngươi thật khiến bản cung hâm mộ a! Giọng bản cung giả huynh ngươi, có giống không?”
Ta ngoảnh lại, mới phát hiện ca ca ta đang đứng sau lưng Thái tử, vẻ mặt đầy chán ghét nhắc nhở ta:
“Trình Thanh Lê! Ta là huynh ruột của ngươi! Ngươi đừng có mà huynh ruột, buồn nôn lắm!”
Ta lập tức thở phào.
Tốt quá rồi–ca ca ta không phải biến thái!
Ta cúi người thi lễ:
“Thời gian cảm của ta với mẫu thân đến đây là hết!”
“Đi thôi, cả nhà đi ăn cơm nào!”
Từ nay trở đi, tương lai huy hoàng của Trình gia… còn rất dài phía trước.
— Hết —
Bạn thấy sao?