Tuyết Lạc Phong Niên [...] – Chương 9

Thiếu phu nhân bị ta đến mức vui vẻ ra mặt, kéo tay ta, bảo ta ngồi xuống bên cạnh nàng.

 

Nàng ghé sát vào ta, : “Không trách tổ mẫu thương ngươi nhất, ngươi quả nhiên là người hiểu chuyện nhất.”

 

Nàng hỏi ta, nếu không phải trong lòng thiếu tướng quân có người khác, tại sao hắn lại tránh né nàng.

 

Kỳ thực ta cũng rất tò mò, cho nên chỉ biết lắc đầu, mình cũng không đoán tâm tư của thiếu tướng quân.

 

Thiếu phu nhân thở dài, đành phải chuyển chủ đề sang chuyện khác.

 

Nàng đã đón ta đến Tây viện rồi, tự nhiên không thể để ta chịu thiệt thòi.

 

Cho nên nàng bảo ta ở lại học cách quản lý việc nhà với nàng.

 

Tinh thần nàng rất phấn chấn, ta đoán năm đó lão phu nhân chủ mẫu phủ tướng quân, chắc hẳn cũng tràn đầy sức sống như .

 

“Tổ mẫu muốn ta gánh vác, ta tất nhiên phải học hành cho tốt.”

 

Cuối cùng nàng còn bổ sung thêm một câu: “Để tướng quân cứ yên tâm ở bên ngoài dẫn binh đánh giặc, việc trong phủ, ta và tổ mẫu sẽ cùng nhau gánh vác.”

 

Ta lập tức ý tới vẻ mặt ngẩn ngơ của lão phu nhân.

 

Đó đều là những lời người đã từng .

 

Hôm đó lão phu nhân cố ý giữ ta lại, bảo ta thêu cho người một chiếc khăn tay mới.

 

Đầu xuân vẫn còn lạnh, kỳ thực người không cần dùng đến.

 

Nhưng ta nguyện nghe theo lời người mà , ta nợ người nào phải chỉ là một chiếc khăn tay năm xưa.

 

“Niên Phong, ngươi thật cho ta biết,” lão phu nhân đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ chuyện với mình ta, “Nghe vợ chồng nó bất hòa, có thật không?”

 

Ta suy nghĩ một chút, đáp: “Họ ngày thường trông rất hòa thuận. Ta chỉ nghe là thiếu tướng quân không chịu viên phòng, nếu suy xét những lời thiếu phu nhân với ta , thì chuyện này hẳn là thật.”

Lão phu nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó là hoang mang.

 

Cuối cùng là nỗi đau buồn không thể che giấu.

 

Tuyết rơi, trời đất âm u, càng khiến cho hàng lông mày và khóe mắt người đều là ưu phiền.

 

Ta không hiểu, chỉ biết quỳ rạp xuống trước mặt người, nhẹ nhàng vuốt ve lưng người.

 

“Niên Phong vụng về, không biết nên gì để lão phu nhân vui lòng.” Ta không dám nhíu mày, cố gắng chuyện dịu dàng.

 

Ta không ngờ, lão phu nhân chỉ ngẩn ngơ ta một cái, nước mắt đã rơi xuống.

 

Đây là năm thứ chín ta vào phủ, người mà trong mắt ta luôn là thần tiên sống, lần đầu tiên lại yếu đuối như .

 

Người im lặng rơi lệ rất lâu, sau đó mới khàn giọng gọi tên ta:

 

“Niên Phong…”

 

Chỉ một tiếng gọi này, ta cũng không nhịn rơi lệ theo.

 

Điều càng khiến ta bất ngờ hơn, chính là câu tiếp theo của lão phu nhân.

 

“Nó thấy mẫu thân nó đau khổ đến c h ế t, thấy ta tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thà rằng dòng dõi này của nó c h ế t hết trên sa trường, cũng không muốn những người đáng thương như chúng ta đời đời kiếp kiếp lặp lại bi kịch… Đứa nhỏ này, rốt cuộc là từ lúc nào nó lại nghĩ đến những chuyện đấy?”

 

Lão phu nhân yếu ớt tựa vào người ta khóc nức nở, tim ta cũng theo đó mà thắt lại.

 

Đó là quyết định đoạn tử tuyệt tôn.

 

Hắn không chỉ muốn vị tướng quân bảo vệ quốc gia cho bá tánh, mà còn muốn bảo vệ người thân của mình.

 

Nếu sát nghiệp nhất định phải gánh chịu báo ứng, thì hãy để hắn gánh chịu hết. Đây là giác ngộ đau lòng đến tột cùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...