Tuyết Lạc Phong Niên [...] – Chương 8

Sử sách không có, trong lời ca tụng của hậu thế cũng không có.

 

Chỉ có thi cốt vô chủ, và cha mẹ ngày ngày ngóng trông ở đầu làng khi về già.

 

Nhìn đôi mắt trong veo của Thụy Tuyết, ta bỗng nhiên không biết gì.

 

Ta không tự chủ nhét chiếc đèn lồng trong tay vào tay hắn, xách giỏ than chạy ngược trở về.

 

Ta muốn thắp cho ngươi một ngọn đèn soi đường về nhà, bây giờ ta chỉ là một người không danh không phận.

 

Hhình như hắn đã vội vàng gọi tên ta, tiếng gọi ấy nhanh chóng tan biến trong màn đêm tuyết rơi.

 

Ta đoán, thiếu phu nhân nhét ta cho thiếu tướng quân, là muốn thử hắn.

 

Trong phủ nhiều người lời ra tiếng vào, ta từng nghe một số lời đồn, hai người thành thân đến nay vẫn chưa viên phòng. Người đẹp như hoa, hắn lại luôn đề phòng nàng, nữ nhi tâm cao khí ngạo, tự nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ.

 

Tiếc là thiếu phu nhân không hiểu, nàng đã là người trong lòng hắn rồi, còn không thấu hắn đang đề phòng cái gì, thì ta càng không thể nào biết .

 

Cái gọi là nghĩa từ nhỏ quen biết, ta chỉ biết khổ lắc đầu.

 

Đó mà là nghĩa sao? Từ xưa đến nay, vị tướng quân quyết đoán g i ế t người không ghê tay kia, có nghe ai vì chuyện nam nữ trường, thậm chí mở lòng với nha hoàn thị nữ bao giờ chưa?

Cho nên ta đương nhiên không thăm dò gì.

 

Tổng cộng ta chỉ ở trong phòng thiếu tướng quân hai đêm.

 

Đêm đầu tiên, ta cố ý tránh né, chăm trông chậu than, cả đêm không ngủ;

 

Đêm thứ hai, hắn ngồi nghiêm chỉnh, bảo ta sao chép kinh Phật cả đêm, chuẩn bị cho ta cả chồng giấy cao bằng nửa người, sợ ta nửa đêm dừng bút đi tìm hắn.

 

Ta ngoan ngoãn bẩm báo lại cho thiếu phu nhân, còn với nàng: “Thiếu phu nhân đã cảm thấy nô tỳ và thiếu tướng quân từ nhỏ quen biết, thì thiếu phu nhân nên nghe nô tỳ một lời. Với tính cách tâm cao khí ngạo của thiếu tướng quân, người tuyệt đối sẽ không vì nữ nhân khác mà lạnh nhạt với chính thất của mình, có lẽ là do quân vụ bận rộn, thỉnh thoảng lơ là việc nhà cũng là chuyện thường .”

 

Ta bất đắc dĩ thiếu phu nhân rõ ràng là đang vui mừng khôn xiết, mà miệng vẫn còn cứng rắn: “Hay là hắn thích những người hoạt bát hơn? Cô nương hay qua lại với ngươi, trông rất lanh lợi, hình như tên là “Di Vũ” phải không?”

 

Ta biết lão phu nhân đã tìm nhà chồng tốt cho Di Vũ, Di Vũ cũng bằng lòng, lão phu nhân dự định sang năm sẽ đích thân tổ chức hôn lễ cho Di Vũ, cho nên ta vội vàng ngăn cản.

 

“Nếu thiếu tướng quân đã có ý, thì cần gì phải đợi đến ngày hôm nay để thiếu phu nhân sắp xếp. Chưa đến ta và Di Vũ, ngay cả những người lớn tuổi hơn, xinh đẹp hơn như Đông Quế, cũng chưa từng thấy thiếu tướng quân liếc mắt bao giờ.”

Ta biết thiếu phu nhân thích nghe những lời này, bèn khom người xuống, vừa rót trà cho thiếu phu nhân vừa tiếp:

 

“Ngày thường chúng ta đều sợ hãi thiếu tướng quân, chỉ cảm thấy ngài ấy như Diêm Vương sống , chỉ sợ sai một câu sẽ bị , ai dám vọng tưởng trèo cao chứ."

 

"Bây giờ thiếu phu nhân vào phủ rồi, thiếu tướng quân mới có chút cảm của con người bình thường, xem ra chúng ta hầu hạ ngài ấy mười mấy năm trời, còn không bằng thiếu phu nhân vào phủ mười mấy tháng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...