Tuyết Lạc Phong Niên [...] – Chương 4

Mỹ nhân nhoẻn miệng , nàng có học sơ qua b.ắ.n tên, muốn so tài với hắn.

 

Nàng b.ắ.n trúng gần hồng tâm, khiêm tốn : “Tướng quân không cần nhường ta.”

 

“Tam tiểu thư muốn thắng sao?” Thiếu tướng quân vừa hỏi như , ta biết hắn đã có tính toán trong lòng.

 

Mà nàng lại ung dung, mặc kệ gió xuân thổi tung làn váy và trâm cài, : “Đương nhiên là muốn thắng, càng muốn thua một cách quang minh lỗi lạc.”

 

Trong mắt thiếu tướng quân cũng có thêm vài phần tán thưởng.

 

Hắn giương cung b.ắ.n tên, lúc ta cho rằng hắn sẽ b.ắ.n trúng hồng tâm, thì mũi tên kia lại xuyên qua mũi tên của thiếu phu nhân, cắm vào đúng vị trí đó.

 

Hắn quay đầu lại, dải lụa buộc tóc hất lên ngọc bội trước n.g.ự.c --

 

Đó là thứ hoàng thượng tự tay đeo cho hắn sau khi phụ huynh hắn tử trận, hắn một mình dẫn quân địch, giành lại ba tòa thành trì bị chiếm đóng.

 

Mà vị tướng quân trẻ tuổi kia không hề tự phụ về công danh, chỉ dịu dàng mỉm với nương mình thích:

 

“Như , xem như tam tiểu thư và ta bất phân thắng bại.”

 

Hà tam tiểu thư ngẩn ngơ hồi lâu, chỉ một lần gặp gỡ, đã trở thành giai thoại, càng trở thành lương duyên.

 

Hôm đó về phủ, lão phu nhân dò hỏi ta hình.

Ta suy nghĩ một lúc lâu, mới : “Thiếu tướng quân lễ nghi có chút sơ suất, may là Hà tam tiểu thư vui vẻ.”

 

Lão phu nhân và tổ mẫu của Hà tam tiểu thư từng là thân từ thuở thiếu thời, người rất coi trọng hôn sự này, nghe ta mới yên tâm.

 

“Cháu  do bà ấy dạy dỗ chắc chắn sẽ không tệ.” Nhắc đến cũ, lão phu nhân mở lời.

 

Dưới mái tóc bạc, đôi mắt người vẫn đen trắng rõ ràng, như đang nhớ về chuyện xưa, người về phía cành mai xanh biếc ngoài cửa sổ.

 

“Ta và bà ấy thời trẻ cùng học ở Thượng Thiện Đường, bà ấy đọc sách nhanh như , thật sự đúng là “xem qua là nhớ”.” Lão phu nhân khẽ .

 

“Ta thì khác,” trong đôi mắt già nua kia như ẩn chứa tia sáng của thời niên thiếu.

 

“ta quen chơi với đám con trai, học cưỡi ngựa, múa kiếm, có lần ta giả nam trang, còn bị lão hầu gia nhận nhầm thành nhị công tử nhà mình. Sau này ta gặp nhị công tử kia, kỹ lại, quả nhiên có nét giống ta. Có lẽ vì giống nhau, nên vừa thấy, ta đã cảm thấy thân thiết, giống như cố nhân lâu ngày gặp lại.”

 

Lão hầu gia mà lão phu nhân nhắc tới chính là Phụ Quốc Hầu đã qua đời.

 

Mà nhị công tử nhà lão hầu gia kia chính là trượng phu sau này của lão phu nhân, ông nội của thiếu tướng quân.

 

Đoạn nhân duyên ấy đối với lão phu nhân là hồi ức rất đẹp, trang sách đã ngả màu vàng bắt đầu từ mối lương duyên của hai người.

 

Nhưng chỉ mười mấy năm, đã dừng lại vào khoảnh khắc vị tướng quân kia tử trận sa trường.

 

Khi đó người còn trẻ, mới hơn ba mươi tuổi, hai người con trai đều dạy dỗ rất tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...