Tuyết Lạc Phong Niên [...] – Chương 3

Đi đến chỗ đông người trước cửa, hắn lại đưa canh cho ta, nhỏ giọng : “Cứ coi như ngươi tự mình bưng đến đây, ta chưa từng vào trong, hiểu chưa?”

 

Ta gật đầu, thiếu niên lang rạng rỡ như trăng non kia lén lút lùi vào bóng tối.

 

Sau này, mỗi lần ta đưa đồ cho thiếu tướng quân, đều cố ý đi vòng qua cửa Tây một vòng.

 

Mãi cho đến khi ta bưng áo khoác lông cáo đi qua, nghe thấy thị vệ khác gọi hắn một tiếng “Thụy Tuyết”, ta mới biết đó là tên của hắn.

 

Đi vòng vo tam quốc, ngoài con đường vòng kia ra, còn có tâm tư không thể rõ của ta.

 

Cho nên lúc đó Di Vũ lấy Thụy Tuyết trêu chọc ta, ta vội vàng tiến lên che miệng nàng ta lại.

 

Trong tiếng trêu chọc của mọi người, mặt ta đỏ bừng, chỉ đành nhỏ giọng giải thích: “Không phải như , ta là Niên Phong, không phải Phong Niên…”

 

Chỉ có lão phu nhân dần dần không còn nữa, thở dài một tiếng.

 

Mọi người thấy thế không dám nữa, nghe lão phu nhân với ta: “Niên Phong là đứa trẻ hiểu chuyện. Người người đều theo ta cầu phúc cho cháu trai, chỉ có con bé là nhớ đến ta.”

 

Niên Phong nhân tăng thọ.

 

Đó là câu đối thường thấy ở quê ta mỗi dịp Tết đến, người ta hay dán lên câu đối.

 

Ta hy vọng lão phu nhân phúc thọ song toàn, sống lâu trăm tuổi, mặc dù rất lâu sau đó, ta mới hiểu tiếng thở dài kia của người --

 

Nhìn thấy trượng phu và con trai c h ế t trận sa trường, mấy chục năm trời người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sống lâu trăm tuổi này nào khác gì là một loại dày vò.

........................

Thiếu phu nhân là đích nữ của Hà thái phủ đương triều, là tài nữ nổi tiếng kinh thành.

 

Nàng ta và thiếu tướng quân định sẵn hôn ước từ nhỏ.

 

Thiếu phu nhân từ nhỏ đã theo phụ thân đọc sách thánh hiền, lúc đầu vừa nghe phải gả cho một võ tướng thì nhất quyết không chịu.

 

Nàng ta thiếu tướng quân là con cháu độc nhất trong phủ, chắc chắn là bị lão phu nhân nuông chiều thành kẻ thô lỗ.

Hơn nữa cầm đao múa kiếm, công việc bấp ba bấp bênh, nàng ta không muốn ngày nào cũng lo lắng đề phòng.

 

Nhưng thiếu tướng quân chỉ đến cửa một lần, nàng ta đã đổi ý.

 

Lần đó đến cửa bái kiến, lão phu nhân sợ thiếu tướng quân thất lễ, đặc biệt dặn dò ta đi theo.

 

Bởi nên ta biết, thiếu phu nhân đã lòng với thiếu tướng quân từ cái đầu tiên, sau đó thì hoàn toàn say đắm như thế nào.

 

Nàng  về thơ từ ca phú, hắn đối đáp trôi chảy.

 

Nàng bàn về việc nước, ánh mắt của hắn còn xa trông rộng hơn cả nàng.

 

“Phụ huynh của ta đều tử trận sa trường, bọn họ không vì hư danh, mà là vì thái bình.”

 

Thiếu tướng quân chưa bao giờ những lời này với chúng ta ở trong phủ, hắn lại cho nàng nghe.

 

Trong lòng hắn, chỉ có thân phận như đích nữ nhà họ Hà mới xứng đáng cùng hắn bàn luận chuyện quốc gia đại sự.

 

Mà vẻ mặt của nàng cũng chân thành: “Vậy nếu không tướng quân, chẳng phải sẽ không còn những cuộc c.h.é.m g i ế t này sao?”

 

Hắn nhận lấy chén trà nàng đưa:

 

“Bốn nước đều như hổ sói rình rập, bọn chúng chỉ càng ức h.i.ế.p chúng ta hơn vì chúng ta không có tướng quân."

 

"Một trận chiến hy sinh ngàn vạn tướng sĩ, đổi lấy bình yên cho bách tính biên cương, Hà tam tiểu thư thông minh như , chắc chắn hiểu rõ.”

 

Thiếu tướng quân ngả người ra sau ghế, bóng trúc xuyên qua cửa sổ, in trên đôi lông mày thư thái của hắn.

 

Giỏi chinh chiến không hiếu chiến, bản lĩnh và tầm như , đặt trên người một nam nhi vừa mới hai mươi tuổi, quả nhiên là khiến người ta rung .

 

Cho nên ánh mắt của nàng  hắn không còn là đề phòng và khinh thường nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...