Tuyết Lạc Phong Niên [...] – Chương 18

Nắng sớm mây chiều, gió hè mát rượi, đến cuối cùng, thiếu tướng quân ta cũng không còn giống như đang một con ch.ó con mèo con nữa.

 

Hắn với ta: “Niên Phong nương hãy ở lại thêm một thời gian nữa, giúp đỡ phu nhân của ta thêm một chút. Ít nhất…”

 

Hắn khẽ cau mày, hắn biết ta hiểu hắn muốn gì.

 

Ít nhất cũng phải đợi đến khi hắn xuất chinh lần này có kết quả đã.

 

“Nếu không yên tâm....” không ngờ thiếu phu nhân lại trốn sau cửa nghe lén, nghe đến đây, cuối cùng nàng cũng không nhịn nữa, bước ra ngoài, “chi bằng nhận Niên Phong nương quản gia.”

 

Thiếu phu nhân luôn mạnh mẽ, lúc này đây nàng đang cố gắng hết sức để nở nụ ra chuyện này, cho dù trong lòng đã đau như cắt, “Đợi đến ngày nào đó tướng quân phủ này tan rã, rồi để nàng ấy rời đi, không?”

 

Có lẽ ta nấn ná ở lại đến cuối cùng, Trong cõi u minh, chính là để ta ở lại phủ tướng quân tiễn đưa người cuối cùng.

 

Nghĩ như , ta đồng ý với thiếu phu nhân.

 

Có lẽ lão phu nhân phù hộ, sau này thiếu tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, lúc thắng lúc thua, vẫn luôn giữ mạng sống trở về.

 

Hắn trị quân giỏi giang, bồi dưỡng nhiều vị tướng tài giỏi cho đất nước.

 

Mà hắn cũng có một nguyên tắc: Bắt đầu từ hắn, quân đội chỉ chiêu mộ những người có chị em ruột trong nhà, tuyệt đối không nhận con một.

 

Thiếu tướng quân chưa đến bốn mươi tuổi, đã vượt qua thành tích của tằng tổ phụ, phong nhất phẩm Quân Hầu, còn ban thưởng bảo kiếm, có thể c.h.é.m g i ế t gian thần.

 

Dòng nước xiết quay đầu, lúc này đây hắn xin tháo giáp về quê.

 

Thiếu phu nhân cũng không còn trẻ nữa, tướng quân sợ tổn đến cơ thể nàng ta, hai người cũng không sinh con đẻ cái, chỉ nhận nuôi một đám trẻ mồ côi, giống như lão phu nhân năm xưa.

 

Còn ta, vốn dĩ định vừa ở lại phủ tướng quân đến phút cuối cùng, vừa sống cuộc sống bình dị với Thụy Tuyết. Không ngờ cứ như mà chạy đôn chạy đáo giữa hai bên, chạy hết phần lớn thời gian của cuộc đời.

 

Cuộc đời này của ta, xem như là viên mãn rồi.

Gặp hết người tốt này đến người tốt khác, cũng khiến ta c h ế t già.

 

Lúc về già, ta ngồi hóng mát dưới gốc cây bạch quả, một thiếu phu nhân nuôi nấng nép bên cạnh ta, nghe ta giảng kinh Phật.

 

Con bé học theo ta viết chữ, học rất nhanh.

 

Ta theo bản năng khen con bé: “Ta dạy cho biết bao nhiêu đứa trẻ viết chữ, ngươi là người học giỏi nhất, nhanh nhất”, rất lâu sau đó ta mới nhớ ra, câu này trước kia lão phu nhân cũng từng với ta.

 

Thiếu tướng quân cũng không còn trẻ nữa, mọi người đều gọi hắn ta là “lão hầu gia”.

 

Nhưng ta vẫn thường xuyên gọi hắn ta là “thiếu tướng quân”, ta luôn canh cánh trong lòng quãng thời gian tươi đẹp khi còn trẻ ấy.

 

Hắn ta càng ngày càng giống lão phu nhân năm xưa.

 

Ta mỉm , : “Từ sau khi người ra đi, kỳ thực chúng ta đều sống giống như người.”

 

Xương cốt sẽ hóa thành tro bụi, phẩm chất mà lão phu nhân để lại sẽ không bao giờ phai nhòa.

 

Đây chính là kết cục tốt đẹp nhất.

 

Lúc sắp lìa đời, ta thêu chiếc khăn tay cuối cùng.

 

Ta dùng nó lau nước mắt cho một cậu bé què mới đưa vào phủ, đang khóc nức nở.

 

Ta mỉm với cậu bé: “Đừng sợ, trượng phu của ta bị mất một chân, hắn vẫn sống rất tốt…”

 

Lão phu nhân, người xem, con cũng đã sống một cuộc đời viên mãn rồi.

 

Người xem, có đúng không?

 

___Hết___

 

cuối cùng Niên Phong cũng đi gặp lão phu nhân của ấy rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...