Tuyết Lạc Phong Niên [...] – Chương 15

Trên chặng đường cuối cùng của cuộc đời, lão phu nhân như hồi quang phản chiếu, mọi chuyện người đều nhớ rõ ràng.

 

Chúng ta cùng nhau đón năm mới, người lật tìm con hổ vải thiếu tướng quân chơi lúc nhỏ, hắn ta ban ngày thì vứt sang một bên, miệng đồ trẻ con như hắn ta không thèm chơi, ban đêm lại giấu ở đầu giường, ngủ thiếp đi cũng ôm chặt trong lòng.

 

Chúng ta hiếm khi thấy thiếu tướng quân đỏ mặt, ai nấy đều lớn gan trêu chọc hắn.

 

Hắn cũng không giận, mặc kệ đám nữ nhi chúng ta nháo nhào, chỉ lo ăn uống .

 

Rượu quá ba tuần, ta tuân theo lời lão phu nhân, đi phát tiền thưởng cho đám người hầu canh gác trong ngoài cửa.

 

Ta vừa đi vừa quan sát từng người một.

 

Đi hết một vòng đến cửa Tây, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.

 

Từ sau khi vào phòng thiếu tướng quân, ta không dám nhắc đến Thụy Tuyết với bất kỳ ai.

 

Nhưng trận chiến lần này vô cùng nguy hiểm, nghe đã hi sinh hàng ngàn người, mà thiếu tướng quân đã trở về nửa tháng rồi, ta vẫn không gặp hắn, trong lòng vô cùng lo lắng.

 

Ta đành phải hỏi thăm tiểu thị vệ canh cổng Tây: “Người canh cổng năm ngoái đâu rồi? Ta đã đi gần hết một vòng phủ rồi mà vẫn không thấy bọn họ, năm nay bọn họ không phân công trực sao?”

 

Một tiểu thị vệ ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía Bắc: “Tỷ tỷ là Thụy Tuyết và Trịnh Lâm phải không? Hình như bọn họ đang canh gác cổng Bắc.”

 

Ta vội vàng chạy về phía cổng Bắc, trời tuyết đường trơn, lại còn bị ngã một lần trên bậc thang.

 

Đẩy cửa cổng Bắc ra, ta vội vàng ra ngoài, chỉ thấy mỗi Trịnh Lâm.

 

Ta cố gắng che giấu sự sợ hãi trong lòng, vừa phát tiền thưởng cho hắn ta, vừa hỏi thăm: “Nghe trận chiến lần này hi sinh rất nhiều huynh đệ, Trịnh đại ca có thể bình an trở về, thật là may mắn. Năm ngoái ta còn thấy huynh và Thụy Tuyết cùng nhau trực đêm, năm nay không thấy hắn đâu, chẳng lẽ hắn…”

Trịnh Lâm nhận tiền, thở dài một tiếng.

 

Ta hoảng sợ đến mức tim như thắt lại, dạ dày cũng không khỏi cuồn cuộn, nghe hắn ta tiếp: “Đúng , rất nhiều huynh đệ đã bỏ mạng, t.h.i t.h.ể cũng không thể nào mang về .”

 

Gió tuyết gào thét, tay ta giấu trong ống tay áo run rẩy.

 

“Thụy Tuyết coi như là mạng lớn, bị gãy một chân, cũng may là giữ mạng. Tướng quân an bài cho hắn công việc quản lý cửa hàng đồ ngọc, không cho hắn đi canh gác nữa.”

 

Trái tim ta bỗng chốc như buông xuống, hít một hơi thật sâu, lúc này mới ổn định lại tinh thần.

 

Trên đường về ta cũng không biết mình đã đi như thế nào, trong đầu chỉ có câu “cũng may là giữ mạng”.

 

Ta không ngờ rằng khi quay lại, ta lại cờ gặp Thụy Tuyết cùng mấy vị quản sự đến chúc Tết thiếu tướng quân và lão phu nhân.

 

Hắn đã cởi bỏ bộ giáp sắt, mặc một bộ trường bào màu xanh lá cây, áo bông màu xám tro bọc lấy người ngồi trên xe lăn, đôi má lúm đồng tiền ấy vẫn nở nụ rạng rỡ.

 

Ta và hắn chỉ lướt qua nhau trong chốc lát, ta nhân cơ hội chuyện với đám quản sự, với hắn: “Chỉ cần người còn sống, năm mới nhất định sẽ càng tốt đẹp hơn.”

 

Hắn ta, sau đó tuyết rơi trong sân.

 

Hắn câu cửa miệng: “Thụy Tuyết triệu phong niên, là điềm báo tốt lành.”

 

Hắn cùng mọi người với ta: “Cảm ơn lời chúc phúc của nương, chúc nương năm mới vạn sự như ý.”

 

Vạn sự như ý, e rằng là chuyện khó như lên trời.

 

Ta lại một lần nữa đưa chiếc đèn lồng trong tay cho hắn: “Tuyết rơi đường trơn, đừng đi qua cổng Bắc nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...